Chương 56: Đánh Bậy Đánh Bạ

“Tài xế có phải tài xế của anh không?”

“Của Quý Tư Thần.”

Vân Khanh tức giận, “Không biết tình huống gì, anh ta tự ý xuống xe khóa điều khiển chính, nhốt tôi với anh ở bên trong!”

Bàn tay to của Lục Mặc Trầm vươn ra mở cửa xe, Vân Khanh dò tìm ở phía trước, thử một chút, “Cũng không được, sao cũng không mở được. Đây là ý gì?”

Có ý gì?

Lục Mặc Trầm nhíu mày, ngồi vài phút không nhúc nhích, cơ thể càng ngày càng nóng, một ngọn lửa tà ma chạy khắp cơ thể.

Anh ấy là người nhiều sắc bén, vẻ mặt nhất thời trở nên ảm đạm, móc điện thoại ra nhấn một dãy số, “***** cậu làm gì?”

“Tôi làm gì? Thấy cậu ăn chay giống như hòa thượng, đưa thịt tới miệng cho cậu anh.”

“Bảo tài xế cút tới mở cửa.”

“Tài xế của tôi chỉ nghe tôi, Lão Nhị, mẹ nó cậu vẫn là một người đàn ông, chiếm hữu cô ấy. Phụ nữ nào, khó vặn nữa, thì trên giường dùng chút lực cô ấy sẽ mềm nhũn.”

Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ sốt ruột muốn ra ngoài mà đau đầu, ánh mắt xẹt qua phía dưới dần dần cương lên, quay đầu, trong mắt nham hiểm, “Cậu cho tôi uống gì?”

“Mẹ nó chuyện này oan uổng cho tôi.” Đầu bên kia điện thoại, Quý Tư Thần nhả một vòng khói cười quỷ quái, “Tôi thấy cậu và cô ấy ăn cơm, tức giận gọi ba chai The Mystery of the Night, rượu đó là thuốc kí©ɧ ɖụ©, người mướn phòng trong câu lạc bộ tôi mới biết, cậu uống hết sạch, chẳng lẽ không phải muốn hôm nay làm cô ấy?”

“......”

“Mẹ nó cậu nhìn thấy không nhắc tôi?”

“Mẹ nó câu lạc bộ đều là của cậu, bản thân bán rượu không biết đồ chơi gì, uống hăng say như vậy trách ai?”

.....

Fuck.

Lục Mặc Trầm thầm mắng một câu, ném điện thoại đi.

Vân Khanh chờ đợi quay đầu lại, “Thế nào anh Lục, cậu chủ Quý nói thế nào?”

Anh phức tạp khó tả, sâu xa nhìn mái tóc dài như nước của cô, khuôn mặt xinh đẹp mà quyến rũ.

Vân Khanh nghi ngờ, trở lại chỗ ngồi nghiêng người về phía anh, “Anh Lục? Sao anh không nói chuyện, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Cách xa tôi một chút.” Anh nhìn sang, ánh mắt nồng đậm, như đè nén điều gì đó, hô hấp càng thấp càng to hơn.

Vân Khanh nhìn thấy trên trán anh đổ mồ hôi hột, một giọt rất lớn, mà khuôn mặt tuấn tú của anh cũng mang theo chút vẻ đau đau khổ.

Cô móc khăn tay trong túi ra, nghiêng người qua lau cho anh, “Anh Lục, anh bị cảm rồi, buổi chiều tôi nhìn ra có chút, anh còn uống nhiều như vậy, bây giờ tình hình lại càng ngày càng tệ....”

Cổ tay đột nhiên bị bàn tay của anh cầm lấy, sức lực rất nhẹ.

Nhưng Vân Khanh lại bị nhiệt độ cơ thể của anh dọa sợ, nóng rực khác thường.

Anh nhíu mày nói nhỏ, “Không phải chuyện như vậy.”

Cổ tay người phụ nữ nhỏ, mềm mại trắng nõn, cảm giác mềm mại xuyên qua đầu ngón tay anh nhanh chóng truyền vào máu anh, thoải mái đến lạ thường, trong nháy mắt an ủi ngọn lửa đang bùng lên cao trong bụng, nhưng ngay sau đó, là sự giày vò càng khó chịu hơn, uống rượu độc giải cơn khát, càng ngày càng khát, trong cổ họng anh phát ra một tiếng hừ trầm thấp.

Giọng nói vừa to vừa khàn gợi cảm kia khiến Vân Khanh sửng sốt, cô nghĩ là anh bệnh nặng, giơ tay lên sờ trán anh, “Tôi xem thử có phải anh phát sốt không?”

Anh liền nắm lấy hai tay cô, đen mặt, giữa ngũ quan rắn rỏi hiện lên một tia tà mị và yêu dã, thở gấp, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng rực tối tăm, “Bây giờ khắp đầu đều là hình ảnh đè cô xuống, cởϊ qυầи áo, mở chân ra, xông vào....cô hiểu không?”

“Tôi....” Giọng Vân Khanh như mắc kẹt, trong đầu bị anh nổ tung, bối rối vài giây.

Cũng may cô tư duy coi như nhanh, gần như theo bản năng đưa mắt nhìn xuống, phần eo quần tây của người đàn ông, đã chật không thể tả....

Kiêu ngạo như sóng thần to lớn kia.

Cô ngơ ngác, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm, những đám mây đỏ ửng hiện lên trên má đậm thêm từng lớp từng lớp.

“Sao lại?” Cô cho rằng anh cảm mạo phát sốt, bây giờ nghĩ đến, triệu chứng hai loại này là có chút giống nhau!

“Đánh bậy đánh bạ.”

“Cho nên cậu chủ Quý nhốt tôi ở đây là muốn để anh....” Cô xấu hổ không nói nên lời những từ phía sau.

“Chẳng lẽ cô bằng lòng?” Lục Mặc Trầm lạnh lùng chất vấn, nhanh chóng buông cô ra, quai hàm anh cực kỳ siết chặt mà đau khổ, hơi thở càng ngày gấp gấp, tiếng kêu rên đều là câu người như thế.

Tai Vân Khanh run rẩy, mặt đỏ ửng ôm lấy mình, không biết nên nói gì.

“Lên ghế trước ngồi đi, đừng quay đầu lại.”

“....” Vân Khanh hiểu được anh có lẽ muốn làm gì, cổ cũng đỏ lên, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay, nghe lời xách túi bò lên ghế trước.

Dựa lưng vào ghế, nhịp tim đập điên cuồng càng ngày càng rõ ràng, cô phát hiện hô hấp của mình cũng trở nên gấp gấp không ngừng.

Quý Tư Thần chết tiệt, miễn cưỡng mù quáng cái gì chứ!

Tính chất của thuốc có mạnh không, anh....anh có thể tự mình lo liệu được chứ? Tối nay cô nên làm gì đây?

Đảo mắt qua, biệt thự gần ngay trước mắt, nhớ tới túi sữa nhỏ đáng yêu bên trong, Vân Khanh càng thêm xấu hổ, miệng đầy máu đen, theo âm thanh mở dây thắt lưng, động tĩnh chậm rãi truyền ra, hơi thở người đàn ông trở nên gấp gáp...cô cũng càng không kiềm chế được, đầu óc đều là sự tưởng tượng không thể khống chế, tim đập rất dữ dội, cơ thể cũng rất nóng, rối bời, muốn bịt tai lại, nhưng lại cảm thấy quá cố ý...liều mình muốn làm như không nghe thấy, nhưng trong màng nhĩ càng ngày càng rõ ràng, phóng đại...

Cô nhắm chặt hai mắt, chóp mũi rỉ ra rất nhiều mồ hôi rịn.

Thời gian cứ trôi qua hết phút này tới phút khác, sao anh còn chưa xong, cô lén đưa mắt nhìn đồng hồ, 40 phút rồi.

Cơ thể Vân Khanh ngồi cứng ngắc cử động, không nhịn được, “Lục, anh Lục, anh vẫn tốt chứ?”

Phía sau không đáp lại, chỉ có hô hấp nghe đều biết rất khó qua.

Lần trước dọn dẹp bộ nhớ cô đã xóa sạch những thứ trong điện thoại, không giúp được anh, anh thân là một người đàn ông thịnh niên, trong điện thoại chưa từng có những thứ đó sao?

Vân Khanh cũng không dám hỏi, không dám ngắt lời, nếu như không có bất kỳ kí©h thí©ɧ nào, quả thực là rất khó....

Trạng thái không tốt, càng khó hơn.

Cô nhìn chằm chằm kim giờ, nhảy đến số 10, lâu như vậy, anh nhất định không xong rồi, đây cũng là làm khó anh...đáy lòng thoáng qua chút lo âu, lo lắng tình trạng cơ thể anh, Vân Khanh mạo hiểm lấy hết can đảm liếc nhìn kính chiếu hậu, độ cao của kính chiếu hậu chỉ thấy cổ anh, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, đôi lông mày đen nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi.

Trông khó chịu như vậy.

Khuôn mặt kia lại lạnh lùng vắng lặng, từ đầu tới cuối anh vẫn kiềm chế, không hề động đến cô dù chỉ một chút.

Trong lòng Vân Khanh không phải là không lay động, có một chút đau lòng thoáng qua như thế.

Cô cảm thấy mình uống say rồi, cho nên suy nghĩ cũng hồ đồ, biết rõ không nên giúp như vậy, biết rõ không nỡ, không nên dùng ở đây.

Nhưng cô nhắm chặt mắt lại một chút, lúc mở ra, đã lấy ra một đôi găng tay y tế để trong túi xách mang theo bên người.

Cô cũng không biết bản thân đi tới ghế sau thế nào, trong bóng tối, ngoài cửa sổ có chút ánh sáng, cô cũng không dám nhìn rõ cái gì.

Lúc hương thơm dịu dàng mang theo nhiệt độ cơ thể phụ nữ xuất hiện, người đàn ông bỗng mở mắt ra, nóng bừng như một con mãnh thú lao ra hang.

Lục Mặc Trầm có một tia cứng đờ, hoàn toàn bất ngờ, nhíu mày quát cô, “Ai bảo cô qua đây?”

Gò má người phụ nữ rất đẹp, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng tựa người vào l*иg ngực anh, lúc anh mở miệng muốn nói chuyện, cô vội vàng bịt miệng anh lại.

“Đừng nói bất cứ điều gì...”

“Giúp anh....”

Hai câu trầm thấp, giống như mũi kêu, ánh mắt cô cũng là né tránh, làn nước dịu dàng nhấp nhô bên trong, cô cũng cực kỳ mâu thuẫn, mái tóc dài, đen như mực xõa lên cổ anh, từng sợi từng sợi quấn lấy ngực anh, cô vùi đầu vào bả vai rộng lớn của anh, chỉ cho rằng bản thân điên rồi...

Sau đó, người đàn ông nhắm chặt mắt lại, hô hấp hỗn loạn, càng trở nên không thể khống chế được.

Như núi lửa phun trào....cô xa lạ như thế, non nớt ngu ngốc đến khó tin, khiến anh khó chịu, trong đáy mắt anh là sự quấn quýt, càng nhiều hơn chính là nghi ngờ, âm u không kiêng dè nhìn chằm chằm, cơ thể giống như rơi vào biển sâu Vân Phàm, nhất thời không thể suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mọng nước của cô, anh phả ra hơi thở, đột nhiên áp lên chiếc mũi xinh đẹp của cô, gấp gáp hỏi, “Có thể hôn cô sao?”

Vân Khanh ngớ ngẩn, anh liền nhíu mày, cô lại nhặt lấy công việc tạm thời kia, chỉ cảm thấy ánh mắt anh giống như biển sâu, như bị cuốn vào một xoáy nước, anh hỏi như vậy, thực ra là rất lịch sự.

Cô nhất định là say không theo chuẩn mực, bỗng nhiên lại bị đầu độc, bản thân cũng không biết cuối cùng mình lại khẽ gật đầu....

Người đàn ông khẽ cười, lập tức hôn xuống môi cô một cách mạnh mẽ, đôi môi mỏng ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, trăn trở thăm dò từ từ, nuốt vào, “Đừng trách tôi, hôm nay cô chủ động trêu tôi hôn tôi...”

Đó là tức giận Tống Cẩn Mỹ, Vân Khanh muốn tranh luận, lại bị lưỡi của anh cuốn mất âm thanh, lý trí dần dần biến mất hoàn toàn dưới sự công kích của anh, cô mềm nhũn, anh lại càng hôn càng sâu, mãi cho đến khi sau đó không khống chế được nữa, cô run rẩy cũng không còn sức lực đẩy mặt anh ra nữa....sự đau đớn tê dại truyền tới bả vai.

Cô nhìn ngoài xe, ánh trăng bị tầng mây đen kia che giấu, trong lòng cô thầm nói mình là bác sĩ, chỉ là không thể thấy chết mà không cứu, coi như là bình thường....

Ầm ầm ầm ----!

Đột nhiên bên cửa phía cô phát ra tiếng vang, hai người đều là chấn động dữ dội, sự sợ hãi của Vân Khanh càng không cần phải nói, rút dây động rừng, người đàn ông rít lên đau đớn.

“Tới, người tới...” Vân Khanh bị dọa sợ nói nhỏ.

“Không sao.” Anh nhíu mày, ấn cô lại, nhìn ra ngoài từ bả vai cô, nhưng là sửng sốt.

“Chú Quý? Lão Lục? Là hai người sao! Con nhìn thấy xe dừng rất lâu, sao không ai xuống chứ? A Thẩm, dì nói bên trong có người không?” ---- Tiếng trẻ con non nớt.

Cơ thể Vân Khanh nhất thời cứng đờ, Túi sữa nhỏ?!

Ầm ầm ầm ---- lại là một trận đập loạn, tiểu tử kia được nâng lên cao, đôi mắt to đen láy áp vào kính nhìn bên trong, “A Thẩm, liệu có khi nào lão Lục đang chơi trốn tìm với con không? Con cảm thấy cha đang trốn ở đây! Lão già này, hừ, đã nói sẽ kể chuyện cho con nghe, còn chưa về nhà?!”

Trong xe, Vân Khanh lại là không nhúc nhích, trong nháy mắt kia anh suýt nữa đã cắn nát môi cô, l*иg ngực đập vào cô giống như một trận động đất.

Sắc mặt đỏ bừng, cô cảm thấy cả người vô cùng nóng bỏng, sau khi yên tĩnh trong nháy mắt, anh buông bàn tay to lớn đang ôm eo cô ra.

Không nhìn nhau, Vân Khanh không nhúc nhích, giọng nói nhỏ nhẹ của anh, khiến mặt cô đỏ như rỉ máu.....bên ngoài xe Mười Bốn không tìm thấy người oa oa khóc lớn, tài xế phía xa không thể không chạy tới, một trận tiếng mắng chửi, tiếng ồn ào lộn xộn, người đàn ông nhẹ tay cởi găng tay của cô xuống, phát hiện có chút hỏng.

Anh ngẩn ra, cô u oán tức giận trừng anh, anh ho nhẹ một tiếng, còn chưa kịp nói, điều khiển chính liền được tài xế mở ra.

“Lão Lục? Lão Lục, con tới cứu cha, chú tài xế hư này....” Túi sữa nhỏ lòng đầy căm phẫn, mở cửa xe với sự giúp đỡ của A Thẩm.

Cơ thể Vân Khanh co rút lại trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn rỉ máu kia càng giống như hấp chính vậy, kéo áo sơ mi của anh thấp giọng hỏi, “Làm sao đây! Bây giờ làm sao đây?”