Chương 51: Mặt Dịu Dàng Của Anh Ấy.

Tốc độ mở cửa còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng!

“ Ế! Tây Tây tiểu thư sao lại đến đây…. Vân tiểu thư?!”

Vân khanh tối sầm mặt, dừng nửa người lại, nhắm chặt mắt,cô vô thức liếc nhìn phòng khách phía sau người hầu, hồi hộp tim đập thình thịch.

Cô dùng giọng nói nhỏ nhất, “ A Thẩm. Vị tiểu thư đây bị bệnh, tôi lại trùng hợp đi ngang qua gặp được. Vậy tôi đi trước nhé, tôi còn có chuyện gấp!”

“Ê!”A Thẩm đột ngột bị Lục Tây Tây ngã lên đè xuống, nhìn thấy cảnh này, Vân Khanh không thể không giúp đỡ, cô lại dìu cô ta vào trong nhà.

Trong lòng cô rất lo lắng, sắc mặt cũng không tốt lập tức nhìn về phía ánh sáng bên cạnh sofa, sợ là….

“ Ai dô, không được, Tiểu thư Vân giúp tôi với,Lục Tiên sinh không ở nhà, cô ấy nặng quá tôi đỡ không được…”

“ A? “ Vân Khanh sững người ra, trái tim cô như ngừng đập, hơi thở cuối cùng cũng trở lại cổ họng.

Cô giúp A Thẩm đỡ Lục Tây Tây toàn thân không có chút sức lực nào vào đến ghế sofa.

Cô gái này đúng là không có lòng, vừa nằm xuống là lại muốn nôn, A Thẩm lập tức chạy vào nhà tắm lấy thùng rác, Vân Khanh lấy khăn giấy giúp Lục Tây Tây lau miệng, mắt vẫn liếc bốn xung quanh.

Rất yên tĩnh, hình như Túi Sữa Nhỏ cũng không ở đây.

Chiếc bàn kính thủy tinh phía trước để vài tập giấy tờ, không giống như đêm hôm đó, có thêm một hộp xì gà mắc tiền và một chiếc bật lửa.

Ngoài cửa. mấy đôi giày da thủ công được xếp ngăn nắp sạch sẽ trên tủ giày, trên giá treo đồ treo một chiếc khăn quàng cổ nam, có cả một chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn… hình như đã mặc qua rồi.

Vân Khanh vội cúi mặt xuống, nhưng như ma sai quỷ xúi cô lại nhìn về phía sân thượng, trong ánh sáng lấp lánh,ký ức vể đêm hôm đó tái hiện lại trong đầu cô.

Cô nhéo dái tai, nó có hơi nóng lên.

Cái không khí trong căn phòng này, đều là mùi vị lạnh lẽo trên người của người đàn ông đó.

Vân Khanh không dám hít thở nhiều.

A Thẩm cầm một cái xô nhỏ chạy ra, nhìn thấy ánh mắt hơi khác của cô, cũng nhìn theo, cười nói, “ Vân tiểu thư vẫn còn luyến tiếc gì ở sân thượng sao? A a ! tiểu thư với Lục tiên sinh đã nhắc phải tháo ổ khóa kết hợp, Lục tiên sinh vẫn chưa đồng ý, không biết là đang nghĩ gì nữa, không hiểu sao trên sân thượng lại có ổ khóa? Không biết tính làm chuyện bí mật gì ngoài đó nữa…..”

Vân Khanh siết chặt hai dái tai, cúi đầu vội vàng nói, “ A Thẩm, cô gọi Bác sĩ cho con bé đi, tôi đi trước đây.”

“ Làm phiền tiểu thư quá rồi, đến ly trà cũng chưa kịp uống?”A Thảm phải chăm sóc Lục Tây Tây, không đứng dậy được.

“ Không cần dâu.” Vân Khanh lịch sự cười, nhanh chân đi ra cửa, suy nghĩ gì đó rồi lại quay lại “ A Thẩm, chuyện tôi đến đây, cô dừng nói với Thập Tứ và Lục Tiên sinh nhé.”

“ A?....ồ.” A Thẩm có chút hiếu kỳ, nhưng cô ta cũng gật đầu.

…..

Dưới hầm giữ xe, Vân Khanh như bôi dầu vào chân, nhanh chóng mở cửa xe đi vào.

Cô nhắm mắt lại, cái căn phòng đó thật sự không dám ở lâu.

Thứ nhất,cái tên đàn ông đa nghi Lục Mặc Trầm , thế nào cũng sẽ nghĩ cô là một con thiêu thân lao vào nhà họ Lục nhằm tiếp cận vì mục đích nào đấy.

Thứ hai, thật sự đυ.ng trúng rồi, thì rất ngại ngùng? Cái này là ngại nhất , việc vạch mặt nhau không phải chỉ một lần, chuyện ở thành phố B giờ đã không thể cứu vãn được nữa.

Có điều, cũng coi như đã an toàn.

Vân Khanh lòng không yên mở đèn xe lên, chân như bôi dầu muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vừa ngước đầu lên, tầm nhìn của cô dừng lại, cả nguười cứng đờ ra.

Đèn xe rất sáng, chiếu rọi đám người đi vào…

Người đàn ông mặc bộ vest thẳng tắp, dáng người cao ráo, phải gọi là có một bóng người hoàn hảo, đi giày da thử công gõ xuống đất phát ra một âm thanh trần trầm, giống như muốn gõ vào trái tim người ta.

Nửa bên mặt của anh hoàn toàn phản chiếu trong mắt cả Vân Khanh, xương lông mày nhô cao, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng tắp lộ ra vẻ cưỡng hãm vô cùng, xương quai hàm lạnh như băng tuyệt đẹp.

Chỉ là Vân Khanh đột nhiên chú ý đến, anh ôm một cục bông nhỏ màu hồng trong tay.

Tay lái xe của Vân Khanh đột ngột bị kẹt, bánh xe chạy về phía trước,cô vừa chạm ngón tay vào, thì cửa sổ xung quanh nâng hết lên.

Trong lòng cô biết, chết tiệt!

Cái cục bông nhỏ kia dãy qua dãy lại trong lòng anh, đôi chân nhỏ đạp vào bộ đồ sạch sẽ của anh, một lúc sau trên bộ đồ toàn là dấu chân.

Anh cúi người, để cục bông nhỏ đó xuống đất, cởϊ áσ khoác ngoài ra, ném cho tài xế.

Thập Tứ vội vàng đón lấy đám bóng bóng,quay người thổi thành hình vòng tròn.

Người đàn ông vẫn đứng im, anh tùy tiện sắn tay áo lên, châm một điếu thuốc.

Mấy quả bong bóng nhiều màu sắc bay về phía anh, Thập Tứ thấy vậy liền hét lên, nhìn thấy anh không động đậy gì mà chỉ hút thuốc, liền chau mày lại rồi bắt đầu dẫm chân tại chỗ.

Thư ký thấy vậy liền nhắc nhở anh.

Người đàn ông phà ra một hơi khói, đưa điểu thuốc về phía trước làm nổ một quả bong bóng.

Thập Tứ cười lớn, lúc lắc đầu vào chạy vừa nhảy xung quanh thổi bong bóng về phía anh!

Người đàn ông chau mày, anh không kiên nhân nhưng cũng bất lực, lấy tay kéo quần tây lên, ngồi xổm xuống, nhưng vẫn thấy cao lớn, mặc dù ngồi xuống thì anh ta vẫn rất cao, ngồi xuống làm áo sơ mi sau lưng căng ra, lộ ra mấy thớ cơ chắc chắn,thỉnh thoảng đυ.ng vào một vài quả bóng vẻ hợp tác cầm chừng.

Thập Tứ chạy về phía anh, anh nhìn mặt đất sạch sẽ rồi đưa điếu thuốc cho tài xế.

Trong tay quơ một cây gậy mềm, thân hình rộng lớn của anh không bị ảnh hưởng gì, cậu nhóc vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn cổ anh.

Mặc dù không nghe thấy âm thanh gì, Vân Khanh cũng biết anh rất dịu dàng, ánh mắt trầm lặng, trên mặt toàn bọ vẻ lạnh lùng đều dịu đi.

Người đàn ông này toàn thân đều cứng ngắc lạnh lùng tận xương, từ trước đến nay Vân Khanh chưa bào giờ nhìn thấy anh mê hoặc như thế này, che giấu đi phần ôn nhù của mình.

So với lúc ở hành lang khách sạn thành phố B, người mắng cô, chế nhạo cô, cư như hai người khác nhau vậy.

Cô nhíu mày lại, trong lòng cô đã coi tên này như tên ác ma dưới 18 tầng địa ngục rồi, bây giờ thấy cảnh này làm cô rất khó chịu, cô lập tức lắc đầu.

Liếc nhìn một cái, dọa cô một trận……. tài xế của anh ta đang đi về phía cô.

Vân Khanh vội vàng cúi đầu xuống, không biết tại sao lại cảm thấy bản thân làm chuyện bại hoại, lúc này cô mới phát hiện cô chưa tắt đèn trong xe!

Người tài xế quay người, hình như muốn đi về phía này?

Vân Khanh hoảng hốt, chân đạp chân ga,nhanh chóng bẻ lái, lao qua bọn họ!

Người tài xế sững người, vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng nhìn biển số xe.

Sau đó quay đầu,nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía cửa ra bế đứa nhóc, “ Chủ tịch Lục….. tôi hình như nhìn thấy Vân tiểu thư.”

Lục Mặc Trần không động đậy gì hỏi Túi Sữa Nhỏ, “ Tối nay muốn ăn gì nào?”

Lời nói ngại ngùng của tài xế bị chặn lại, nhưng nhìn phía sau ông chủ, vô cùng lạnh lùng! Cũng không biết ông chủ có nghe thấy anh ta nói cái gì không?

Nếu như nghe thấy, vậy thì Vân tiểu thư thật sự đã bị đá vào lãnh cung rồi! Vừa mới lên ngôi vài ngaỳ mà? Tài xế nghĩ đến vụ trên xe vài ngày trước, đúng là đáng tiếc.

…..

Xe nhanh chóng chạy về khu căn hộ Hoa Nhài.

Trên đường cô không ngưng suy nghĩ, vừa nãy cô như vậy mà chạy mất, Lục Mặc Trần có phát hện ra không?

Phát hiện ra là cô chết chắc, cắt đứt đến mức không muốn gặp lại nhau, vậy mà cô lại chạy đến căn hộ của anh ta….. trong mắt mọi người, cô có thể vô tội hay sao?

Nói đi nói lại, đều là do Lục Tây Tây gây ra.

Vân Khanh bực bội xuống xe, như thói quen mò tay tìm túi xách lấy chìa khóa, Ơ? Túi đâu?

Trong tay không có gì, cô nhìn trong xe một lượt, không có.

Vậy có nghĩa là… quên ở Dư Viên rồi!

Lúc đó vội vội vàng vàng dìu Lục Tây Tây.. tay chân vướng víu liền vứt luôn trên sofa.

Bây giờ quay lại lấy chắc chắn là không kịp. Tên đàn ông kia quay về nhà rồi, chính là trên sofa, nhất định sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi A Thẩm.

Cô còn dặn dò A Thẩm đừng nói cô đến đó, kết quả cô lại tự hại chính mình rồi…..

Cô trầm mặc, không biết hôm nay trúng tà hay sao, đi ra ngoài là phạm sai lầm…. cô thở dài một cái, quay người nặng nề bước vào căn hộ.

Đột nhiên sau xe có một bóng người xuất hiện,kéo lấy tay cô.

Cô giật mình hét lên. Quay người nhìn kẻ đó, ánh mắt dần dần lạnh lùng,” Anh muốn làm cái gì?”

Cô muốn rút tay về,nhưng Cố Trạm Vũ lại càng kéo cô về phía anh ta, anh ta mặc chiếc áo khoác màu nâu với gương mặt đẹp trai lạnh lùng, tiến lại gần cô hỏi, “ Em trai cô được thả ra chưa?”

Vân Khanh nhớ lại Vân Sa có nói anh ta cùng với cục trưởng cục cảnh sát uống say, không biết là thật hay giả, cô không hắt hủi anh ta, chỉ ‘Ừ’ một tiếng.

“ Thảo nào ba ngày nay cô không có tin tức gì, sớm đã biết rồi?”” Cố Trạm Vũ cười, “ Vậy mà không thông báo cho tôi một câu, mấy hôm nay tôi cứ đi nhờ vả người ta!”

Vân khanh nhìn ra xa, “ Vân Sa không nói cho anh à? Không dám làm phiền anh.”

“ Ừ.” Cố Trạm Vũ nắm chặt lấy cổ tay cô, cười, “ Tự nhiên lại tìm được một kênh đặc biệt, la mắng tôi như vậy? Là không nhìn ra được quyền lực của tôi đúng không?”

Vân Khanh nghe ra sự say sỉn trong giọng điệu của anh ta,anh ta bí mật giúp đỡ cô, cô cảm động, nhưng lúc anh ta phong lưu, cô lại khinh thường anh ta.

“ Hôm đó anh tìm tôi lấy cổ phần ra dọa tôi, nói rõ sẽ không giúp đỡ tôi, sau đó anh lại đi tìm cảnh sát, tôi đâu cần anh phải làm như thế,cho nên tôi không cần cảm ơn anh. Anh không giúp, tôi tự nhiên sẽ đi tìm cách khác, chả có sự giúp đỡ đặc biệt nào cả. Là Vân Dật vô tôi, không có tội gì, cho nên cuối cùng nó được phán vô tội và thả ra thôi!”

“ Là en không biết thật hay giả vờ không biết?”

Cố Trạm Vũ đột ngột đẻ cô vào cửa xe, lấy thân mình đè cô xuống, kéo cổ áo cô ra kiểm tra, “ Một người con gái không có chống lưng như cô, khiến cho Cục Cảnh Sát sắp tuyên án lại xoay chuyển thành trắng án, cô nói cô không bán cái thân này, ma mới tin? Nói! Cô tìm ai mở rộng quan hệ?Nếu em trai cô biết cô vì nó mà bán cái thân này! Đây là một cái cớ hay ho để cô ăn vụng sao? Vừa thống khoái lại còn cứu được em trai….”

“ Anh đúng là đồ cầm thú!” Vân Khanh dùng sức tát anh ta một cái bạt tai, run cả miệng.

Có lẽ một vài suy đoán của anh ta là đúng, cô đa bất lực đi timg Lục Mặc Trầm, như vậy.. nhưng cô không vui chút nào, trong lòng đau nhói.

Anh ta lấy sự công tâm để đe dọa cô cũng thôi đi, không giúp cô cũng được, nhưng anh ta lại muốn sỉ nhục cô nghi ngờ làm bẽ mặt cô.