Chương 38: Lúc Muốn Thì Không Đồng Ý, Nhưng Lại Âm Thầm Quyến Rũ

Đầu óc bỗng xẹt qua một hình ảnh, cô đỏ mặt, buột miệng hỏi: "Vừa rồi... Tôi như thế, anh đã nhìn thấy cái gì rồi?"

Đôi mắt của người đàn ông khẽ nheo lại, đôi môi mỏng như cười như không.

Thái độ này làm cho Vân Khanh muốn chết.

Mặc dù biết rõ anh đã nhìn thấy, nhưng không hiểu sao trong đầu cô vẫn nghĩ đến chuyện có thể anh rất lịch lãm nên sẽ trả lời là "Không thấy gì!"

"Tôi muốn nhặt một thứ..."Dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải giải thích một chút.

"Mặc áo sơ mi của tôi, vểnh mông nhặt đồ?" Giọng nói của người đàn ông vừa khàn vừa trầm.

"..."

Cổ họng Vân Khanh khô khốc, lông mi khẽ run lên, tức giận muốn lờ anh đi.

Lúc này anh bỗng nhiên nắm chặt lấy eo cô, thoáng cái kéo sát cô vào lòng, cô thấp giọng hô một tiếng, muốn đẩy anh ra thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân lại gần.

Vân Khanh cứng người, đầu cô theo bản năng rụt vào trong lòng anh.

Đỉnh đầu hình như có tiếng cười rất nhẹ, ngay sau đó cô bị anh đẩy ra sân thượng.

Gót chân không cẩn thận đập vào cánh cửa, Vân Khanh ngã về phía sau, hai tay siết chặt lấy eo cô, cả thân thể cô đập vào người anh. Bụng cô... đập vào vật cứng rắn của anh.

Không biết là thắt lưng, hay là...

Mặt cô đỏ như sắp chảy máu, hai tay vịn lấy vai anh để đứng thẳng, bỗng nhiên cô nhìn thấy cánh cửa kính sau lưng mình, sau đó anh đóng sầm cửa lại.

"Anh làm gì thế...!" Vân Khanh sợ hãi.

Rèm cửa cũng đã kéo lại.

Lục Mặc Trầm vòng tay ôm lấy eo cô, đẩy cô vào chỗ cửa có rèm che tối thui, sau đó đẩy cô về chỗ máy sấy.

Trời tối, chỉ có ánh đèn rải rác ngoài cửa sổ, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Chỉ có hơi thở ấm áp của người đàn ông trước mắt, cơ ngực mạnh mẽ đè xuống nơi mềm mại của cô...

"Tôi mới là người nên hỏi cô định làm gì? Lạt mềm buộc chặt?" Lục Mặc Trầm nheo mắt lại, cầm lấy cằm cô nhéo mạnh một cái.

Giọng nói có vài phần lạnh lùng khó nhận ra,

Dường như tất cả những chuyện tán tỉnh ngoài phòng khách đã không còn nữa, mặc dù hơi thở của anh phả lên mặt cô nóng rực, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên mơ hồ nhưng Vân Khanh vẫn có thể cảm giác được không khí xung quanh anh càng ngày càng lạnh lẽo.

Đầu cô lập tức trống rỗng, phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn rõ anh trong bóng tối.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Rõ ràng đã biết mà còn giả bộ hồ đồ?"

Vân Khanh ảo não: "Tôi giả vờ cái gì cơ chưa?"

Anh cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô: "Cô lợi dụng Thập Tứ làm gì?Lúc muốn vui vẻ với cô thì cô không chịu, lúc ném cô đi thì lại dùng thủ đoạn dụ dỗ, lạt mềm buộc chặt, muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn à?"

Vân Khanh chớp mắt, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên đình trệ.

Bỗng nhiên một tội trạng lớn như thế đổ lên người, cô không biết nên khóc hay nên cười.

Trong lòng như có lửa đốt, từ từ cháy lên, khóe miệng cô khẽ giật giật:"Lục tiên sinh đúng là rất nâng đỡ tôi! Tôi thực sự không biết mình lại là một tiện nhân như vậy."

"Chẳng lẽ đó không phải sự thực sao? Không phải sự thực thì cô đến nhà tôi làm gì?" Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, lòng bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô, áp lên ngực mình.

Hai thân thể không có một khe hở, cùng nhau hít thở một chỗ.

Cảm giác cơ ngực nóng bỏng của người đàn ông truyền qua tay, Vân Khanh không thích ứng được, đầu ngón tay cũng nóng lên, càng muốn rút tay về thì anh càng nắm chặt hơn.

Cô bất an giãy dụa, bàn tay còn lại của anh lại siết chặt eo cô hơn, áp sát cô vào thân thể mình.

Chiếc áo sơ mi rất mỏng, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải, truyền đến da thịt lạnh lẽo, làm cả cơ thể cô cũng dần dần nóng lên.

Cô khẽ cắn môi, nhíu mày lại: "Anh buông tôi ra rồi nói chuyện tiếp."

Anh lại tiến gần cô hơn một chút, ghé sát vào tai cô: "Căng thẳng à?"

"Lục Mặc Trầm, về thể lực thì tôi không sánh được với anh, lần nào anh cũng ỷ thế bắt nạt tôi như thế, tôi với anh làm sao có thể nói chuyện tử tế được?" Vân Khanh nổi giận.

"Tôi còn có nhiều chỗ mạnh hơn lắm, cô có muốn thử không?" Giọng nói của anh vẫn không hề gợn sóng, giọng nói trầm thấp.

"..." Vân khanh không thể không nghĩ đến chuyện khác.

Nói thế nào nhỉ, gần mực thì đen! Sau vài lần tiếp xúc với người đàn ông này thì trong đầu cô đều là những suy nghĩ bẩn thỉu.

Mà mấu chốt là anh lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đem cô kéo xuống hố mà vẫn bình tĩnh ung dung như không phải lỗi của mình.

Lỗ tai Vân Khanh đỏ bừng, không muốn bị anh trêu đùa mãi như vậy nữa, cô lạnh lùng nói: "Lục tiên sinh, tôi không hề có ý lạt mềm buộc chặt với anh, không chào đón anh, càng không có ý dụ dỗ quyến rũ anh. Anh cao quý đến mức không ai có thể so sánh được, tôi không dám trèo cao. Mặc dù tôi có tiếp xúc với Thập Tứ nhưng xuất phát điểm cũng không phải vì anh! Anh đừng lúc nào cũng suy bụng ta ra bụng người."

"Ồ, nói như thế thì con cá lớn tôi không có sức hấp dẫn với cô, không có một chút tác dụng nào?"

Vân Khanh đang định gật đầu.

Thì giọng nói trầm thấp của anh lại chầm chậm truyền vào tai cô: "Cho dù cô đã tận mặt nhìn thấy "con cá lớn" của tôi lớn thế nào, cũng không động lòng à?"

Đầu óc Vân Khanh quay cuồng, trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh lần trị liệu, tất nhiên cô đã nhìn thấy cơ thể anh, bao gồm cả "con cá lớn" kia.

Cô xấu hổ đến mức từng lỗ chân lông cũng muốn nhỏ máu, cả người run rẩy.

Tên đàn ông này đúng là lưu manh không ai bằng.

Là một bác sĩ, cô hầu như chẳng bao giờ chú ý đến chỗ đó của đàn ông, cho dù có nhìn thấy thì cũng chỉ cảm thấy giống như một mô hình, một cơ cấu tổ chức.

Nhưng bị anh nhắc đến như vậy, lại nhớ đến thứ đó to lớn của anh, kiêu ngạo tự đại...

Bụng dưới hơi căng lên, Vân Khanh đỏ mặt, dù sao cô cũng lớn tuổi rồi...

Cô không hề phát hiện ra mình đã bị người đàn ông này đưa đi quá xa, cô căn bản không phải đối thủ của anh.

"Anh say rồi à? Đừng có giở trò lưu manh với tôi." Vân Khanh dùng sức, muốn đẩy anh ra!

Lục Mặc Trầm nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, khoác tay cô lên vai mình.

Anh thăm dò đi xuống dưới, hơi thở nam tính nhanh chóng bao lấy cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, khẽ cúi đầu, áp lên môi cô.

"Đừng..." Vân Khanh kinh hãi, cũng may cô phản ứng nhanh, nghiêng đầu tránh né.

Đôi môi lạnh lẽo rơi trên má cô, chỉ cách khóe miệng một chút. Anh không nhúc nhích, Vân Khanh nhận ra lông mày anh đang nhíu chặt lại.

Sau đó, một đôi môi bắt đầu xâm chiếm từ khóe miệng cô.

"Đừng." Vân Khanh bối rối, mím chặt môi né tránh, hình ảnh bị anh hôn lần trước trong biệt thự lại hiện lên trong đầu cô, hai má cô đỏ bừng.

Cô liều mạng đập vào ngực anh, cơ bắp căng cứng làm tay cô hơi đau. Vân Khanh vô cùng tức giận: "Đừng như vậy...Lục Mặc Trầm, con anh và người giúp việc vẫn đang ở trên lầu! Chẳng lẽ anh định để con mình nhìn thấy hành vi không đạo đức này sao?"

Đôi môi mỏng của người đàn ông gần như phủ lên môi cô, sau khi nghe xong lời này thì hơi dừng lại.

"Hừ..." Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mọi chuyện đã dừng lại. Đang định lên tiếng thì anh lại đột nhiên nhấc tay lên.

Cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, đặt cô lên máy sấy.

Máy sấy cao tầm nửa người, vừa vặn ngang hông anh.

Vân Khanh không thể không nghĩ đến chuyện cô đang dạng chân ra và mắc kẹt trên chiếc máy sấy đó.

Mùi vị nguy hiểm dày đặc ập đến, nhất là khi cô vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, vạt áo rộng và trống trải, đôi chân của cô bày ra trước mặt anh một cách sạch sẽ.

Cô nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt anh.

Người đàn ông như cười như không nhìn cô: "Thế nào, bây giờ cô cũng nhận ra chuyện mặc áo sơ mi của tôi rồi quỳ gối ở trong phòng là một hành vi không đạo đức rồi sao?"

Ai mà biết anh ta sẽ quay về cơ chứ! Đúng, chuyện này là lỗi của cô, là cô lo nghĩ không chu toàn, cứ nghĩ mặc thế khoảng mười phút rồi mặc lại thì sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả, anh lại cắn mãi không buông.

Vân Khanh không nói lại được thì lí sự cùn: "Vậy tôi trả cái áo này cho anh là được chứ gì! Được không?"

"Hình ảnh cô mặc áo sơ mi của tôi đã in sâu vào tâm trí tôi, khơi dậy sự bất ổn trong cơ thể tôi. Cô định bồi thường chuyện này thế nào đây?" Đôi mắt anh như hồ nước sâu thẳm, thu hút con người.

Trái tim Vân Khanh đập thình thịch, có lẽ đêm nay hơi ngột ngạt, cũng có thể do bị hơi thở của anh vây quanh, nên cô cảm thấy hít thở không thông.

Cô cúi đầu, khẽ liếʍ môi: "Vậy thì anh hãy quên hình ảnh đó của tôi đi!"

"Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến trước đây cũng có một người phụ nữ mặc áo sơ mi của tôi, tôi có thể ôm cô ấy, sờ cô ấy, một đêm làm cô ấy mấy lần..." Giọng nói của Lục Mặc Trầm trong đêm tối vô cùng trầm thấp, cứ thế thì thầm bên tai cô.

Vân Khanh đỏ bừng mặt, cảm giác như sắp chảy máu. Mấy cái chuyện làm mấy lần gì gì đó đúng là muốn gϊếŧ người mà.

Cô cũng không biết phải trốn vào đâu, trong lòng không nhịn được mắng, vậy sao anh không đi tìm người phụ nữ đó đi!

Ở chỗ này với cô làm cái gì...

Chờ đến khi cô ý thức lại được thì mới cảm nhận thấy bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên đùi cô, lần theo áo sơ mi thò vào bên trong.

Vân Khanh đột nhiên nổ tung, cô muốn gạt tay anh ra! Nhưng mà động tác của anh ổn định và nhanh một cách kinh ngạc, Lục Mặc Trầm siết chặt cả hai tay cô cùng một lúc và ấn chúng ra đằng sau.

Tư thế này làm cho cô ưỡn ngực, eo cao, ngẩng đầu...

Giọng nói của anh đầy bí bách: "Không mời mà tới, lại còn mặc áo sơ mi của tôi, cô bảo xem tôi phải trừng phạt cô thế nào đây?"

"Anh biếи ŧɦái!" Tại sao đến giờ vẫn còn chưa rõ ràng vấn đề này chứ?

Vân Khanh thực sự vô cùng tức giận, bàn tay to lớn kia cách một lớp vải mỏng tìm được eo cô, không hề bị quần áo cách trở, bàn tay ấy cứ thế xoa đi xoa lại da thịt cô.

Cô không thể chịu nổi sự nhục nhã này, cả người không thể nào cử động nổi, mồ hôi vã ra, nhưng dưới lòng bàn tay anh, phần eo mềm mại gần như sắp tan chảy.

"Ưʍ... Anh đừng xoa nữa." Vân Khanh cảm thấy chỗ đó rất ngứa, cô không chịu nổi khẽ ngửa đầu thở gấp...

Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, thấy hai má cô ửng hồng, anh khẽ nhếch môi, cúi xuống. Đôi môi mỏng lướt qua mái tóc, vàng tai, rồi đến chiếc cổ trắng hồng, rơi xuống xương quai xanh. Thân thể Vân Khanh cứng đờ.

Đang lúc cô vô cùng xấu hổ và hoảng sợ muốn mắng anh thì thì bỗng một giọng nói mềm mại vang lên trong phòng.

"Tiểu Vân Vân! Sao dì vẫn còn chưa sấy xong quần áo thế? Con đã tắm xong rồi."