Fuck, đây là mặt hàng công nghệ cao có chức năng cảm ứng à?
Vân Khanh có chút tức giận, may mà vẫn còn một tay có thể cử động được, cô lập tức đưa sách hướng dẫn đến trước mặt.
Đồ chơi này có một cái tên: Ghế giam cầm.
【Phái nữ ngồi lên, bị khóa chặt nửa người trên, vì phái nữ không thể nhúc nhích, tương tự như bị cầm tù. Nửa người dưới hoàn toàn thuộc về phái nam làm chủ, có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ kiểm soát của phái nam ở mức độ lớn nhất.】
Thỏa mãn cái mẹ mày... !
Vân Khanh giận run cả người, sách trong tay liền bất hạnh rơi xuống đất.
Này! Có cần phải họa vô đơn chí như vậy hay không!
Giờ thì hay rồi, các bước mở khóa cũng mất luôn, cô nhìn một hàng nút bên cạnh, không dám ấn linh tinh lộn xộn, sợ không cẩn thận ấn nhầm vào nút nào.
Làm sao bây giờ?
Cô phải ra ngoài!!
Cũng không thể bị mắc kẹt đến buổi trưa, để Lục Mặc Trầm và Hàn Tuyết Lỵ nhìn thấy ‘Tư thế’ này của mình chứ?
"Cứu với! Có ai ngoài đó không? Vào giúp tôi với!" Cô căng họng hét to, "Cứu với! Có người bị mắc kẹt trong phòng điều trị!"
Một căn phòng lớn như vậy, không biết bên ngoài có thể nghe thấy được không.
Sau khi kêu khoảng gần mười phút, cuối cùng cũng có tiếng bước chân vang lên!
Ánh mắt Vân Khanh sáng lên, vẻ vui sướиɠ hiện trên gương mặt, chỉ cần không phải Lục Mặc Trầm, ai tới cứu cô cô cũng tạ ơn tám đời tổ tiên!
Vậy nhưng, sự thật lại khắc nghiệt như vậy ——
Người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản bước vào cửa, hai tay đút túi quần, cau mày quét qua căn phòng đầy ‘Dụng cụ’.
Dù anh kinh nghiệm đầy mình, chắc là cũng bị dọa sợ nhỉ? Bởi vì trên mặt anh là vẻ quái lạ và soi xét.
Vân Khanh 囧... Lúng túng nhắm mắt lại, ông trời ơi! Điều cô không muốn nhất là bị người đàn ông này coi thường! Mau cút ra ngoài và biến mất đi!
Trong lúc cô đang nín thở cầu nguyện thì hai mắt sâu thẳm kia, đã nhìn thấy cô!
Vân Khanh như bị một mũi tên bắn trúng, trong nháy mắt đó biểu cảm trên gương mặt cô so với một đống cứt còn khó coi hơn...
Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nửa thân trên bị nhốt trong l*иg kín, tay bị trói, hai chân tách ra trên ghế, khoảng ba mươi giây.
Người đàn ông vừa bước vào, vừa nhìn đống dây thừng, vòng đệm, giường massage, đồng phục thủy thủ.
Cho đến khi đi tới trước mặt cô, anh ngọc thụ lâm phong mà đứng lại, nhìn cô một cái đầy sâu kín, "Bác sĩ Vân... Không nhìn ra cô là một tài xế lão luyện*, đúng là biết chơi."
老司机(lóng): Lão tài xế - Chỉ những người có kinh nghiệm, am hiểu một lĩnh vực gì đó. Có thể ám chỉ người từng trải, lão dê già, kẻ trăng hoa, kẻ sở khanh đã "yêu" nhiều cô gái... hoặc nữ giới cũng có thể nói vậy. Từ này bắt nguồn từ bài hát thô tục “Lão tài xế mau chở em đi”
"..." Anh mới là tài xế lão luyện! Cả nhà anh đều là tài xế lão luyện! Đúng là mặt hàng chỉ biết bỏ đá xuống giếng!
Anh thản nhiên cong môi, "Cô có đam mê đặc biệt như vậy, mẹ cô có biết không?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh đỏ bừng, "Anh Lục, anh không nhìn ra được đây là nơi chuẩn bị cho anh à! Tôi chỉ tới đây để làm quen với các dụng cụ này trước sau đó không cẩn thận bị nhốt ở trong cái l*иg này!"
Người đàn ông tiến từng bước lại gần cô, vừa vặn ở giữa hai chân đang mở rộng của cô, nhướn mày nhìn cô, giọng nói ôn hòa, "Tôi không có đam mê đặc biệt gì, cũng rất hài lòng."
Phải, phải, cô nói cái gì để hài lòng, phải làm gì??
Vân Khanh kìm nén đỏ mặt, chớp chớp lông mi, thấy anh cúi đầu nhặt sách hướng dẫn lên.
Cô mím chặt môi, vội vàng nói, "Không cần làm phiền anh Lục! Anh giúp tôi gọi điện cho trợ lý, cô ấy sẽ cứu tôi ra."
Một nam một nữ, ở chỗ này, với cảnh tượng này, ngẩn ngơ lâu cũng không tốt.
Lục Mặc Trầm ngược lại cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra, Vân Khanh đọc số, ấn nút gọi.
Trợ lý nhỏ tới rất nhanh, nhưng lại bị giật mình, "Chị Vân! Chị sao vậy? Anh Lục? Anh, hai người..."
"Mặc kệ em đang tưởng tượng cái gì, cũng dừng ngay lại!" Mặt Vân Khanh đen lại, "Cầm lấy quyển sách hướng dẫn kia, nhanh tìm các bước mở cái l*иg kín này ra cho chị."
"A. . . À!" Trợ lý nhỏ nhận lấy sách từ tay Lục Mặc Trầm, nhìn xuống từng dòng một, "Đây là ghế giam cầm... L*иg kín được làm bằng hợp kim titan, muốn được tự do thì phái nữ phải đạt tới cao X, căn cứ theo cảm biến nhịp tim và nhiệt độ, nó mới có thể tự động mở ra!"
Giọng nói rơi xuống, ba người trong phòng đều im lặng.
Vẻ mặt Lục Mặc Trầm vẫn không thay đổi.
Cô trợ lý nhỏ hơi đỏ mặt.
Vân Khanh: ...
Cô đúng là xui xẻo! Ai là người phát minh ra cái trò này vậy! Thiết lập chó má gì đấy!
Có nghĩa là hàng nút kia vô dụng hả?
Hôm nay cô còn chưa làm gì... Không thoát ra được sao?
Trợ lý nhỏ tìm đi tìm lại một lúc lâu rồi bất lực ngẩng đầu, "Chị Vân, hình như chị bị mắc kẹt trong thứ đồ công nghệ cao nhất trong phòng này rồi, là cảm ứng sinh thái. Làm sao bây giờ? Không thì đập nó ra nhé? Nhưng em không có sức... À, anh Lục! Sức của anh lớn!"
Cần cô lắm mồm à.
Mặt Vân Khanh vừa đỏ vừa trắng nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh vẫn bình tĩnh nhàn nhã, nét mặt thâm thúy.
Giống như chờ cô tự vả vào mặt mình.
"..." Nhất định là anh ta đã sớm đọc xong sách hướng dẫn.
Vân Khanh chỉ đành dằn giọng xuống, "Này... Anh Lục, phiền anh nghĩ cách giúp tôi."
Lục Mặc Trầm nghiêng đầu, nói với trợ lý nhỏ: "Đi tìm búa, kéo, cưa điện, bất kỳ cái gì có thể tìm được mang đến đây."
Trợ lý nhỏ vội vàng chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ.
Người đàn ông tháo đồng hồ ra bỏ vào túi quần, tùy tiện xắn ống tay áo lên, anh đi đến xé váy Vân Khanh.
"Anh Lục!" Vân Khanh bị dọa.
Anh không dừng lại, cánh tay rắn chắc vì dùng sức mà bắp thịt căng lên, thoạt nhìn vừa nguy hiểm vừa đáng sợ, "Cản trở."
Cô nhìn xuống, chiếc váy dài đang mặc bị kéo căng vì hai chân đang tách ra, đúng là không dễ để anh đến gần.
Nhưng... Sao anh lại xé sạch hết toàn bộ vậy!
Cô chỉ còn lại một chiếc quần an toàn... May là cô không mặc một chiếc quần tam giác nhỏ.
Làn sóng sợ hãi này còn chưa đi qua, đột nhiên, người đàn ông tiến lại gần cô, chiều cao chiếc ghế cô đang ngồi này, vừa vặn ngang với thắt lưng của anh.
Thiết kế tình thú, đúng là nóng bỏng như vậy.
Vân Khanh cảm nhận được cơ thể và khí phách cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông, rất khó chịu, giây tiếp theo, cánh tay của anh đã đi vào bên trong l*иg kín!
Lớp vỏ bọc kín nửa thân trên của cô rất hẹp, lại thêm một cánh tay của đàn ông, vừa cử động là ngón tay thon dài sẽ cọ vào cơ thể của cô.
Bất kể chú ý đến thế nào thì cũng không tránh khỏi va chạm.
Hơn nữa người đàn ông này, bàn tay sờ tới sờ lui, căn bản không hề chú ý.
Khi đầu ngón tay thô ráp chạm vào ngực cô, sắc mặt Vân Khanh đột nhiên đỏ bừng, không kịp bình tĩnh: "Anh, anh Lục, anh đang làm gì vậy?"
Không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp đứng đắn, "Đo khoảng cách còn lại giữa cô và nó, xem cô có thể chui ra từ bên trong không."
"... À."
Cô không thể không thử nghiệm, anh đang giúp cô, vả lại đây cũng là một biện pháp có thể dùng được.
Cô phải liên tục kìm nén nhịp thở, tránh cho bộ ngực phập phồng mà đυ.ng phải tay anh.
Tuy nhiên khi anh dò xét lên trên, vòng eo săn chắc của anh ép chặt vào chân cô, anh nhích tới nhích lui, chỗ kia cũng mài tới mài lui...
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cơ thể dần dần nóng lên, vô cùng mẫn cảm, bắp đùi săn chắc của anh, eo ếch có lực, hormone phái nam tiết ra.
Vân Khanh cắn chặt đôi môi hồng, vô cùng không được tự nhiên, cảm giác tế nhị xa lạ phảng phất dâng trào bên trong cơ thể.
Giờ phút này cô chỉ có thể cảm thấy vô cùng may mắn, anh vô cảm với phụ nữ... Nếu không cọ thêm mấy cái nữa, tình hình sẽ mất kiểm soát đấy!
"Anh... Anh đã đo xong chưa?" Cô có chút bất lực, giọng nói ngượng ngùng nhỏ như mèo kêu.
Nghe vào tai Lục Mặc Trầm, anh hơn nhướn mi, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đôi mắt dài nhỏ như có sương mù, có chút dáng vẻ mơ màng xinh đẹp.
Người đàn ông nheo mắt lại, bàn tay to lướt qua vòng eo ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng tối tăm không thể phát hiện, "Ừ, tình huống không tốt lắm."
Rút tay ra, đút vào túi quần, cơ thể kiên cường đứng nghiêm, "Vai của cô bị kẹt lại, không thể lên xuống, tôi vừa sờ bên trong, chất liệu cũng rắn không thể phá được, dùng cưa điện cũng không được."
Nếu biết không được, sao anh còn đặc biệt đuổi trợ lý nhỏ ra ngoài tìm những thứ đó??
Vân Khanh cực kỳ sốt ruột, bị mắc kẹt như vậy rất khó chịu, l*иg kín lại bọc chặt khiến cô có chút ngột ngạt, "Cái gì cũng không được, vậy phải làm sao?"
Cô đúng là bị quỷ ám, rảnh rỗi quá thì tiện thể đi thử xem, lại có thể gây ra cái sự cố này!!
Người đàn ông châm điếu thuốc một cách tao nhã, một tay vẫn đút túi quần không lấy ra.
Trong làn khói, ánh mắt của anh đen như mực, liếc nhìn cô, "Chỉ có một cách."
"Cách gì?" Vân Khanh buột miệng hỏi, nhìn thấy tay cầm điếu thuốc của anh đặt ở dây thắt lưng, giọng nói điềm tĩnh lại trầm khàn từ tính, "Để cô đạt cực khoái."
"... ! !" Lỗ tai Vân Khanh đột nhiên nóng bừng, hai mắt trợn to nhìn anh chậm rãi mở dây thắt lưng.
Anh nói cái gì vậy? Anh đang cởϊ qυầи... Cởϊ qυầи?!
Cô cả kinh, "Anh Lục——!"