Từ nhỏ Quý Chỉ Nhã đã bị Bạch Vũ Linh quản lý nghiêm ngặt, cư xử đoan trang thanh lịch đúng mực, tham gia các khóa học về phép xã giao, không bao giờ nói những ngôn ngữ thô tục.
Nhưng vào lúc này, nghe được những lời nói không kiềm chế được từ miệng người đàn ông này, cơ thể lại run rẩy không giải thích được.
Đã đến độ tuổi này, lại qua bao nhiêu năm, sau khi nhận được mưa móc, đương nhiên sẽ không giống nhau.
Cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ, trên gương mặt trắng nõn lờ mờ có chút khó chịu và choáng váng, cũng không tức giận vì cái trừng mắt của anh ta, chỉ ưỡn ngực đi về phía thân hình cao lớn của anh, đôi mắt gợn sóng, trong sự dịu dàng nho nhã là quyến rũ vô hạn, "Cố Trạm Vũ, anh định quên sạch hết à? Đêm tân hôn của anh, mặc dù anh say không biết trời đất gì, nhưng chẳng lẽ anh thật sự không biết, đó là em à!"
Gương mặt lạnh lùng của Cố Trạm Vũ phút chốc ngẩn ra, chuyện này, là ký ức anh ta vĩnh viễn không muốn nhớ tới.
Khi đó quá hỗn loạn, nỗi hận đối với Vân Khanh quá sâu, thậm chí anh ta còn có một suy nghĩ ác độc, muốn ngủ với toàn bộ phụ nữ bên cạnh Vân Khanh, muốn trả thù cô một cách dứt khoát như vậy!
Vì vậy, anh ta cũng đã làm như thế.
Năm năm trước, sau khi cô về nước thì anh ta biết cô có điều gì đó không ổn, cô không còn trong trắng, nhưng anh ta vẫn kiên quyết muốn kết hôn.
Bởi vì anh ta muốn trói chặt cô lại, càng bị mẹ ép, muốn đổ toàn bộ nỗi hận với Bạch Vũ Linh trả thù lên người cô!
Ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, Vân Khanh rất vui sướиɠ, sau đó anh ta vẫn đi làm, còn Vân Khanh thì xin nghỉ, dù không biết nấu cơm, nhưng cô vẫn mua thức ăn nói mình phải đích thân xuống bếp.
Ngày hôm đó sau khi tan làm, anh ta lại đến quán bar, uống đến mức say bí tỉ, mang máng nhìn thấy khuôn mặt của Quý Chỉ Nhã.
Không biết cô ta tranh thủ trở về từ nước Mỹ từ lúc nào, còn nói muốn chúc phúc cho anh.
Sau đó, nửa đêm, anh ta đưa cô ta về sơn trang Danh Uyển, nhốt Vân Khanh trong một căn phòng khác, trên chiếc giường trong phòng tân hôn, anh ta phát điên mà xảy ra quan hệ với một người phụ nữ chỉ để trả thù.
Ngày hôm sau anh ngủ dậy rất trễ, người phụ nữ đã rời đi.
Anh ta không chắc đó có phải Vân Sương* không, mà trong năm năm đó, anh ta cũng không gọi điện thoại để xác nhận.
Vân Sương: Tên gọi khác của Quý Chỉ Nhã
Dường như Vân Sương cũng như đã bốc hơi.
Quý Chỉ Nhã đi đến trước mặt anh ta, dùng ngón tay mềm mại vuốt ve cúc áo sơ mi của anh, "Đêm tân hôn của anh, anh tự ý biến xem cô dâu thành em, đêm đó em không muốn, nhưng anh vẫn mạnh mẽ ép buộc, em thấy anh đau khổ như vậy, lại nghĩ khi còn đi học em thật sự từng thích anh... Vì vậy em đã trao lần đầu tiên cho anh."
Quý Chỉ Nhã cúi đầu, mắt khép hờ, "Anh không thể phủ nhận được, hôm sau anh thấy trên giường có vết máu, đúng không?"
Chân mày Cố Trạm Vũ khẽ động, nhìn cô ta chằm chằm, đúng vậy.
"Cố Trạm Vũ... Em vẫn không hiểu năm đó rõ ràng anh viết thư tình cho em, anh theo đuổi em ba tháng, nhưng sau khi Vân Khanh đến nhà anh, tất cả đều thay đổi. em vẫn không quên được ngày tôi chuyển đến, anh ngồi trên ghế trong phòng học nhìn thấy em, ánh mắt anh tràn đầy kinh ngạc, anh đã thích em từ ánh nhìn đầu tiên."
Ký ức của Cố Trạm Vũ dần dần hiện ra trong mắt, có chút ngẩn ngơ, sự lạnh lùng nơi khóe miệng cũng mềm đi một chút, tựa như giễu cợt lại tựa như không phải, "Với cô là sự kinh ngạc ngay từ ánh mắt đầu tiên, còn Khanh khanh thì sau khi ở chung một thời gian thì mới có thể thấy được."
"Vậy mấy năm nay, chẳng lẽ anh không hề có chút nhớ nhung gì với em sao? Hôm nay, em đã trở lại... Thật ra em sống không hề tốt chút nào."
"Việc đó thì có liên quan gì đến tôi." Cố Trạm Vũ cười khẩy, "Chẳng lẽ cô còn bắt tôi phụ trách với ‘lần đầu tiên’ năm đó của cô, ai biết có phải thật thế không? Cô đã được mẹ cô dẫn đi qua lại với đám quyền thế từ sớm, lại bắt được gia đình giàu có của Lục Mặc Trầm, còn sinh con cho anh ta."