Lục Mặc Trầm quay về, anh xuống xe, tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại, hai đứa trẻ mặc áo khoác lông dày cộp. Áo khoác lông tơ màu nâu, nhìn như hai cây cọ mũm mĩm.
Người đàn ông đón cái lạnh về đêm và thẳng người đi tới.
Hai đứa trẻ không khách sáo leo lên đôi chân dài của anh, mỗi bên một chân, bó gối như bổ sung khe hỡ cho chân anh.
“Sao vậy?” Lục Mặc Trầm chau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đựng sự nuông chiều.
“Lão Lục, sao cha mới về? Mẹ cũng vậy, còn chưa về nữa. Trời tối rồi, con sói xấu lớn sẽ đến. Cát Cát và con sợ nên đợi cha ở cửa!”
Lục Mặc Trầm xoa xoa mái tóc màu vàng của con gái: “Trong biệt thự có 4 người làm thì sợ cái gì?”
“Cha không hiểu tâm lý trẻ con!” Thập tứ bĩu môi, đưa tay xoa bóp chiếc quần tây với má nhỏ một cách tham lam.
Thập tam cũng ủ rũ, gần đây không có lớp học, khúc gỗ mập ở đây suốt ngày buồn chán, chẳng vui vẻ gì.
Lục Mặc Trầm nghiêng người về phía trước, cánh tay rắn chắc mỗi bên ôm một đứa. Cha đúng là mạnh, bế cả 2 lên nhưng thay vì trở về nhà, thì lại đi xuống bậc thang.
Thập tam hơi phấn khích: “Cha à, chúng ta phải đi đâu sao?”
“Ừm.”
“Là đi ăn chỗ nào ngon phải không? Hay là chỗ nào chơi vui?”
“Tìm người mà tụi con đang tìm, được không?”
Đôi mắt to tròn của Thập tam sáng lên, những vì sao lấp lánh trên khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Là tìm Tiểu Vân Vân phải không? Thật không vậy? Nhưng mẹ ......”
Vừa nói xong thì cái miệng lại bĩu môi, sắc mặt thay đổi, cả khuôn mặt dài ra, giống như một con sóc nhỏ nhún vai.
Lục Mặc Trầm hỏi kỹ: “Cô ta không cho tụi con tìm dì Vân sao?”
Hai cái đầu nhỏ vừa vuốt tóc vừa gật đầu: “Mẹ không thích tụi con chơi với phụ nữ khác. Trước đây con nghe chị Tây Tây nói mẹ không thích bạn gái của cha, cô Hàn Tuyết Lỵ. Bây giờ mẹ lại bắt đầu không thích Tiểu Vân Vân rồi.”
Lục Mặc Trầm nghe tên nhóc biểu hiện không rõ ràng, trong con ngươi lóe lên một màu đen tối, anh chỉ nói: “Đừng lo lắng, con muốn chơi với ai thì chơi với người đó. Cha cho phép.”
“Được rồi! Cha thật là hùng dũng!!” Thập tam hưng phấn nhất, muốn đem Tiểu Vân Vân ôm vào tay.
Tuy nhiên, Thập tứ vẫn còn chút lo lắng, vốn không muốn mối quan hệ của lão Lục với mẹ trở nên cứng nhắc nên bèn hỏi: “Nhưng mẹ biết được thì có trách chúng ta không? Mặc dù bây giờ mẹ đã ra ngoài …...”
Lục Mặc Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn màn đêm trống trải: “Cô ta, tối vậy rồi chắc là không về đâu.”
Trong một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Sau khi vào cửa, Quý Chỉ Nhã đặt chiếc túi xách tinh xảo xuống rồi bịt mũi: “Nhiều chai rượu như vậy, anh muốn say rồi nằm mơ chết sao?”
Không ai lên tiếng, chỉ liếc đôi mắt lạnh lùng và thăm dò nhìn về phía cô ta.
Đôi mắt đẹp của Quý Chỉ Nhã nhìn qua, thấy vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông, cô ta bĩu môi: “Ánh mắt gì vậy, sao vậy, không hoan nghênh tôi sao?”
“Chỉ là một đêm ngắn ngủi đã làm cho cô sướиɠ vậy sao? Cô tưởng còn có lần khác sao? Cút.” Người đàn ông mỉa mai nói.