Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 147: Một Đêm Ngắn Ngủi Mà Thôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Mặc Trầm nhíu mày, Tần Luật ở đây không sao, có thật là không có vấn đề hay có vấn đề gì khác?

Suy nghĩ trong mắt người đàn ông thật sâu, Tần Luật nhìn và nhíu mày, bất giác anh ta hỏi: “Mặc Trầm, cho dù cậu biết Quý Chỉ Nhã là chị em của Vân Khanh, vậy thì sao? Cậu rốt cuộc còn nghi ngờ gì? Hôm nay tâm trạng cậu rất không ổn. Còn hỏi tôi về xét nghiệm quan hệ cha con.”

Bóng dáng lạnh lùng quay đầu lại, tầm mắt giống như tia X mạnh mẽ, Lục Mặc Trầm nhìn thẳng vào mắt Tần Luật rồi nở nụ cười sắc bén: “Vì nghi ngờ nên mới hỏi cậu.”

“Nhưng 5 năm trước cậu từng nghi ngờ rồi vội vàng kêu tôi làm xét nghiệm quan hệ cha con. 5 năm qua cậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Sao bây giờ đột nhiên lại nghi ngờ trở lại?”

Tần Luật lấy làm khó hiểu.

Lục Mặc Trầm ngửa cổ nhìn chằm chằm bãi cỏ xanh xa xăm ngoài trời, giọng nói tỉnh táo nữa cười nửa không: “A Luật. Mất trí, cộng thêm một mảng hồi. ức không rõ ràng, cộng thêm người phụ nữ trong mộng và người vợ hiện thực lại không giống nhau. Thêm nữa tôi không muốn gần Quý Chỉ Nhã. Những thứ này chưa đủ để tôi nghi ngờ sao?”

“Người phụ nữ trong mộng của cậu?”

“Năm nay, không lâu sau khi tôi trở về Trung Quốc, tôi tình cờ gặp Vân Khanh. Cơ thể tôi có cảm giác với cô ấy. Tôi cũng nghi ngờ. Thật khó để giải thích những chuyện như vậy. Vì bác sĩ các cậu đều không thể giải thích được. Tại sao tôi chỉ có cảm giác đó với cô ấy, tôi cũng không suy nghĩ.”

“Nhưng Quý Chỉ Nhã là vợ của tôi, Vân Khanh là em gái của cô ấy. Còn tôi chỉ có cảm giác với Vân Khanh. Điều này thật kỳ lạ phải không? Cậu tin rằng trên đời này có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy không?”

Lục Mặc Trầm chậm rãi nói xong, tầm mắt nhìn xa xăm, ánh mắt sắc bén trầm mặc quay lại.

Mấy câu phân tích này khiến Tần Luật cũng nhíu mày.

Lục Mặc Trầm không nói nhiều, nheo hai mắt lạnh lùng rồi xoay người rời khỏi.

Trở lại tòa nhà Thịnh Thế.

Thư ký Tống báo cáo rằng Thẩm Thanh Diệp đã gọi trước đó.

Lục Mặc Trầm gọi lại, Thẩm Thanh Diệp ở đầu dây kia nói: “Anh hai, vụ kiện ly hôn của Vân Khanh đã được đưa lên chương trình nghị sự. Bên toà án thì em lấy danh nghĩa nhà họ Thẩm chào hỏi, có thể mở phiên tòa bất cứ lúc nào. Còn bên anh thì sao?”

Lục Mặc Trầm hạ micro xuống, nhìn thư ký Tống.

Thư ký Tống báo cáo: “Chủ tịch Lục, đã sắp xếp theo dặn dò của anh rồi. Bên thầu của tập đoàn Thịnh Thế lần này chúng tôi đã nhúng tay vào. Người trong cuộc của Cố thị nói rằng Cố Trạm Vũ đã gửi tất cả hy vọng vào việc thắng thầu lần này và đầu tư một số vốn. Anh ta có vẻ háo hức muốn thành công nhanh chóng và kiếm được lợi nhuận nhanh chóng để chứng tỏ thực lực của mình trước ông cụ. Kết quả đấu thầu sẽ được công bố vào chiều nay. Sau khi có kết quả, Cố Trạm Vũ sẽ ……”

“Có bị che không?” Lục Mặc Trầm nheo mắt chỉ vào trên bàn: “Chiều nay để tập đoàn Thịnh Thế gây áp lực cho anh ấy.

Thư ký Tống gật đầu.

Lục Mặc Trầm lại cầm micro lên: “Đã nghe hết rồi chứ? Tôi bên đây không sao, Vân Khanh bên đó giao cho anh, giúp cô ấy giành nhiều lợi ích nhất.”

Thẩm Thanh Diệp run rẩy nói câu gì đó, sau đó lại ho khụ khụ, không cúp điện thoại.

“Sao ấp úng vậy? Đang nhét gì trong miệng hả?” Lục Mặc Trầm sốt ruột.

Đầu dây bên kia lập tức chuyển thành giọng của Thẩm Thanh Dự: “Anh hai, em không phải là người tạo chuyện phiếm, em chỉ là người buôn chuyện phiếm! Quý Tư Thần nhờ em hỏi anh, Tiểu Khanh Khanh biết là anh một người đã có vợ. Cô ấy có còn bám theo anh không? Chúng tôi thấy, anh cũn không có xử lý tốt …..”

“Dạo này Châu Phi có chuyện tốt.”

“...... A ha ha …... Anh hai? Alo? Tín hiệu xấu rồi! Alo? Tút tút tút –“

Thư ký Tống nghe tiếng dập máy như tốc độ ánh sáng, anh ta liếc nhìn khuôn mặt đen ngòm như đáy nồi của người đàn ông, anh ta lặng lẽ quay người lại che miệng.

Một lúc sau, trợ lý A Quan bước vào.

Cầm một cây bút có giá trị, người đàn ông lướt nhanh qua tài liệu hai lần, nhìn tài liệu rồi ngước mắt lên.

A Quan bước lại gần, vẻ mặt hơi kỳ quái, đợi khi thư ký Tống đi ra ngoài đóng cửa lại, anh ta thấp giọng nói: “Chủ tịch Lục, cấp dưới của tôi báo lại hành tung của cô chủ tối qua. Tôi nghĩ, anh nên đích thân xem qua ……”

Lục Mặc Trầm vặn những ngón tay dài và sắc bén, mở túi tài liệu ra, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua tất cả tài liệu.

Cuối cùng, anh nheo mắt lại, A Quan bất giác ngẩng đầu nhìn xem sắc mặt của chủ tịch Lục rốt cuộc sẽ thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »