Chương 129: Giang Sơn, Mỹ Nhân, Gì Cũng Muốn Có!

Thẩm Thanh Diệp không hút thuốc, nhưng mắc bận gọi điện thoại.

Thẩm Thanh Dự phẩy phẩy bớt mùi thuốc, lẩm bẩm, “Tôi gọi cho anh Luật nói tụ tập ở đây rồi nhưng anh ấy không tới. Có ai nói cho tôi biết cậu ta bị gì không? Tôi ở nước ngoài mấy năm mới về, nhưng sao cậu ta lại cố tình tránh chúng ta?”

Đôi mắt đào hoa của Quý Tư Thần lả lướt, nhìn về phía cửa sổ, nhếch chân mày lên, cười ngả ngớn, “Hỏi cậu kìa, lão Nhị!”

Lục Mặc Trầm im lặng. Vì anh ngủ với Vân Khanh nên mới đánh nhau với Tần Luật, giờ còn đang mâu thuẫn!

Người đàn ông đang nghe điện thoại, cũng phẩy khói thuốc, ánh mắt lạnh, “Quý Tư Thần, gọi cho quản lý lễ tân ở cổng biệt thự!”

“Làm gì?” Quý Tư Thần quay sang hỏi.

“Nói với họ, chỉ cần thấy Vân Khanh thì tìm cách cản không để cô ấy vào bữa tiệc!”

.Quý Tư Thần sững người một lát thì bật cười, “Này, này...tôi chờ cái này này bữa giờ đấy. Dùng đầu ngón cái suy nghĩ cũng chẳng hiểu, cô gái nhỏ nhà cậu, lấy tư cách là vợ người khác, đi tới tham gia tiệc. Rồi cậu làm sao bây giờ? Thế mà con mẹ nó... cậu tính hết rồi đúng không? Tôi tự hỏi sao hai nhày nay cái mặt cậu chẳng thay đổi, y như cái đĩnh đúc ấy, thì ra là không để người ta tham gia!”

“Mặc Trầm...anh...anh nói ngươi hai ngày nay mặt không đổi sắc, bình tĩnh đúc thỏi, vậy không ai được phép tham gia! "

“Mộ Thần… anh, anh muốn giương đông kích tây à?” Quý Tư Thần búng tàn thuốc trêu đùa.

Thế nhưng ánh mắt của người đàn ông chăng hề có ý tứ đùa giỡn. Ánh mắt đầy thâm trầm, dường như màn đêm den thẳm sau lưng anh chính là bản thân anh đang đứng sau búc màn sân khấu, ngủ yên chờ đợi.

Lục Mộc Thâm dùng ngón tay thon dài ném tàn thuốc vào trong chén nước, sắc mặt âm trầm, không một chút dao động, lạnh lùng nói: "Bớt phiền thôi!”

Đàn ông và đàn ông, đều hiểu lẫn nhau hết đấy, chuyện này nhất định sẽ rất phiền phức.

Thẩm Thanh chý ý đến trên mạng, thở dài, “Chúng mình là thiếu gia đời thư hai. Nếu có sân trước, sân sau, cả sân ngoài nữa, nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện, Nếu có chuyện thì cùng một tay. Anh cứ yên tâm, nhất định sẽ phụ anh một tay, giám sát quầy lễ tân!”

Quý Tư Thần cười hớn hở, “Lão Nhị của cậu làm gì có sân trước sân sau, sân ngoài. Anh ấy chỉ có giang sơn với mỹ nhân, cái gì cũng muốn có! Anh mưu to, ăn cho hết..há há..!”

Chợt cai ghế bị ngã nhào, Quý Tư thần gào to, “Ông đây vì anh mới hứa hen với ông già, vậy mà anh đám đá ông!”