Chương 124: Nam Nữ Từng Làʍ t̠ìиɦ, Thật Sự Rất Khó Che Giấu Ư?

Vân Khanh là người được chứng kiến phong thái đầy quyến rũ của người đàn ông này trong bếp đấy.

Bị câu nói của anh trêu, nhịp tim của cô khẽ lệch đi một chút. Cô bĩu môi nhìn anh, “Chẳng phải mèo của anh, anh quan tâm đến sống chết của nó làm gì?”

“Lỡ ngủ chung rồi nên phải lo!”

Vân Khanh nhìn áo sơ mi ướt trong tay mình, lại nhìn dáng người đàn ông với bờ vai rộng, mông to bên kia, khẽ cắn môi, “Theo lý thuyết, nếu anh ngủ với một trăm người thì phải lo cho cả trăm sao? Thật là một người có tấm lòng rộng lượng!”

Ai đó quay đầu lại lườm cô, "Một trăm không được! Tôi mắc bệnh mà, chẳng lẽ Bác sĩ Vân quên rồi? Nếu một trăm cũng rang mà cố gắng hết sức!”

“…!” Đồ du côn!

Cô thả quần áo xuống ghế, ngoan ngoãn đi lấy chén đũa, bưng hai đĩa thức ăn để lên bàn, rồi bưng hai bát cơm, “Đồ ăn rất đẹp mắt, anh Lục rất có tài nấu ăn!”

Tiện miệng khen một câu, định bắt đầu ăn thì nhớ đến thức ăn mà Hạ Thủy Thủy mua lúc nãy. Cô vừa lấy định mở ra ăn thì bị anh gói lại, cho vào thùng rác.

“Ế…!” Chân vịt đó cô thích lắm á!

“Đồ ăn tào lao!”

“…!” Dài tay quá!

Cô đâu phải là cặp sinh đôi long phượng kia đâu!

Vân Khanh nhìn chằm chằm rồi đẩy cái bát qua. Người đàn ông rửa sạch sẽ tay chân, nhưng không có ý định ăn cơm, anh đứng dựa người vào thành cửa, khoanh chân hút thuốc.

“Anh ăn rồi à?”

"Anh Lục, anh nấu cơm mà không ăn, mình tôi ăn thì ngại lắm!”

“Anh không ăn thì tôi ăn hết đấy!”

“Anh…!”

“Miệng phồng to cũng không ngăn được cái miệng của cô đấy!” Anh lườm xéo cô, nói năng đầy tao nhã, anh không thích người khác nói chuyện với mình khi còn đang ăn?

“Đâu ra nhiều quy tắc vậy nhờ?” Cô nghẹn, khẽ lầm bầm, ánh mắt đen nhánh ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Anh cười khẽ một tiếng rồi bước tới, vén mái tóc cô, “Ăn nhiều cho mập đi!”

“Làm chi?” cô còn chưa hiểu nhưng lại nhìn thấy anh híp mắt cười đầy thâm ý.

Cô bối rối, "Anh Lục, tôi chợt phát hiện ra anh là người hỉ nộ thất thường!”

“Ai lại không có cảm xúc chứ?” Anh nhìn cô, hỏi, “Thấy đỡ chưa?”

Cô ngẩng đầu, không nói gì nhìn anh. Giờ cô mới hiểu, anh tìm cô, quanh quẩn cũng chỉ vì chuyện này.

Muốn xem thử tinh thần cô có tốt không thôi!

Đôi khi, một người không thể bước qua một chuyện, lại đau đáu trong lòng, nhưng rồi lại có một người nào đó xuất hiện, dù chỉ là một người dưng, nhưng lại có thể giúp ta không để ý đến chuyện đau thương nữa, thế cũng quá tốt rồi!

Cô mím môi, lúng túng, "Cảm ơn!"

Nói xong, cô ngượng ngùng đứng dậy dọn dẹp chén bát. Thấy anh nhìn đồng hồ, cô biết anh muốn đi, lại nhớ đến dặc sản bánh kẹp ngó sen mà cô được bệnh nhân tặng hai hôm trước, còn để trong tủ lạnh, mình cô ăn không tài nào hết. Sáng này còn định để dành cho hai đứa nhóc.

"Anh Lục, đợi một chút, tôi đưa ít đồ ăn cho bọn trẻ!”

Lục Mặc Trầm quay đầu lại

Cô nói, “Hâm nóng lại là ăn được, là người quen tự tay làm, không bán ở ngoài, Bọn trẻ thích đồ ăn lạ miệng, ăn cũng tốt. Giờ chưa tới tám giờ, về ăn liền cũng được!”

“Ừ!” Anh trả lời.

Vân Khanh lấy túi, bỏ thêm nhiều một chút, gói cẩn thận, lại cho vào cái túi vải, đưa cho anh.

Tiễn anh ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng cao rộng của anh, Vân Thanh nhẹ nhàng vặn cửa rồi từ từ đóng lại.

...

Tám giờ năm, Lục Mặc Trầm mới về đến biệt thự Tây Uyển.

Quý Chỉ Nhã nghe thấy tiếng xe Bentley dừng lại, cô ta đứng dậy ra phòng khách đón anh.

Người đàn ông cầm áo khoác, Quý Chỉ Nhã chủ động đón lấy, lại thấy cái túi trong tay anh, kiểu dáng của mấy cái túi mà mấy bà nội trợ hay mang khi đi chợ, cô ta khẽ nhăn mày, hỏi, “Mặc Trầm, cái gì thế?”