Chương 108: Cuộc Sống Vợ Chồng Bình Thường

Ông cụ Lục nghe xong điện thoại, thay đồ tây, dặn dò người phục vụ chuẩn bị xe.

4 giờ chiều, hai chiếc xe Hồng Kỳ đậu trong bệnh viện Bắc Nhân, trang trọng đến nỗi các lãnh đạo của bệnh viện bị thu hút!

Ông cụ Lục nắm chặt gậy, đi tới cửa phòng bệnh. Cửa phòng mở toang, cụ nhấc chân vào thì thấy người ngồi trên ghế sofa, đôi mắt lúng túng của ông hơi ngừng lại, ông hét lên: “Tiểu Đường.”

Ôn Đường thay đồ của bệnh viện, áo dài và quần tây, tóc búi cao, không có nhiều phụ kiện.

Hôn mê sau bao nhiêu năm, ông cụ Lục phát hiện, trên thái dương bà ấy chỉ có vài đốm trắng, màu da không có lốm đốm dù không nhìn thấy ánh mặt trời. Hai mắt đang nhìn chằm chằm, an nhiên như năm nào. Trong lòng ông có chút gợn sóng, Ôn Đường nhỏ hơn ông hai mươi mấy tuổi, liên hôn gia tộc, ông không yêu bà ấy, cũng đối xử tệ bạc với bà ấy. Mới chớp mắt thì họ đều có tuổi hết rồi.

Ôn Đường nhìn ông cụ Lục, rồi gật đầu, dường như không có tình tiết gây cấn gì khác.

Một lúc lâu, ánh mắt của ông cụ Lục mới chuyển sang người của vợ mình, nhìn thấy Lục Mặc Trầm không hề động đậy, ông nện một gậy, nổi trận lôi đình chỉ vào con trai: “Đồ xấu xa!”

Ôn Đường nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông à, trước tiên đừng trách Mặc Trầm, tôi hôn mê bất tỉnh, thằng nhóc 24 - 25 tuổi không ai tới giúp. Nay nhớ lại thì tôi chỉ có áy náy với bọn trẻ thôi.”

Một câu nói không nặng không nhẹ, ý nghĩa ẩn chứa trong đó, vẻ mặt của ông cụ Lục trầm xuống, ông chống gậy.

Ông cụ Lục ngồi xuống, nhắm chặt mắt, rồi mở mắt ra. Lần này mới nhìn thấy cô gái trẻ tuổi bên trái của Ôn Đường: “Cô là cô chủ Quý phải không?”

Quý Chỉ Nhã nhanh chóng đi ra, nghiêng đầu thẹn thùng lên tiếng: “Ông Lục, cha của con đúng là Quý Hàn Thiên ạ.”

Ông cụ Lục do dự: “Trước đây ta đã có gọi cho lão Quý, mẹ ruột của con bây giờ đang ở nhà họ Quý phải không?”

Quý Chỉ Nhã gật đầu, mẹ Bạch Dũ từ sáng sớm đi ra từ sân bay thì đi thẳng về nhà họ Quý.

Ông cụ Lục biết được tin tức, chuyện này đối với hai mẹ con chưa được nhà họ Quý chính thức công khai thừa nhận, nhưng đại khái đúng là vậy.

Nếu đã là cô chủ Quý, Lục Mặc Trầm coi như không lấy lộn vợ, vẫn môn đăng hộ đối.

Ông cụ Lục quét mắt nhìn cậu con trai từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh ngồi yên không màng thế sự, ông tức giận gõ gậy xuống đất: “Thằng nhóc này, nhà họ Lục có con là người thông minh nhất. Con thì hay rồi, lén kết hôn không cho ta hay! Chiêu tiền trảm hậu tấu này kéo dài cũng lâu quá rồi. Đứa trẻ cũng đã lớn ngần này, con định làm thế nào đây?” Ông hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi quản gia: “Liên lạc ủy viên chính trị bên đại sứ quán Hoa Kỳ chưa? Có tra ra đăng ký kết hôn hay chưa vậy?”

Quản gia cầm điện thoại đi đến chỗ ông cụ thì thầm: “Tình cờ phát hiện ra cậu chủ Mặc Trầm và cô chủ Quý đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas 5 năm trước.”

Ông cụ Lục chống gậy hỏi Lục Mặc Trầm: “Chứng cứ rành rành, con còn gì để nói đây!”

Ôn Đường hơi bất ngờ, nhìn sang con trai, mắt đây nghi ngờ, đã đăng ký kết hôn từ lâu sao lại giấu nhiều năm như vậy?

Hốc mắt Quý Chỉ Nhã đỏ hoe, đây là cái gai trong cô suốt nhiều năm.

Con dâu nhà giàu khác có được cha mẹ chồng săn đón, cô con dâu đích thực của nhà họ Lục không được chồng công nhận, dù đã có thỏa thuận rõ ràng với đăng ký kết hôn ngay từ đầu. Lục Mặc Trầm không nói hai lời, không có tình người, quy tắc là kết hôn ẩn, và hôn nhân chỉ có hiệu lực ở Mỹ, người trước và người sau không can thiệp lẫn nhau, anh sẽ không bao giờ đề cập chuyện này với gia đình của mình.

Khi đó, cô tìm mọi cách để kết hôn với anh, cô đã bị lừa, mặc dù cô cũng đồng ý với những điều kiện này.

Nhưng lòng người thật tham lam.

Sau đó, cuối cùng cô cũng phát hiện ra mục đích thật sự của anh.