Vân Khanh nhìn cánh cửa phòng đóng lại, lại thấy rõ anh kéo cô vào phòng tắm!
Trời ạ! Cô vừa mới nghĩ nhà hàng này có tính riêng tư rất cao, vừa mới lo Hạ Thủy Thủy gặp nạn, không ngờ quay đi quay lại đã thấy họa rơi trên đầu mình!
Cô vừa rồi không hề để ý, người đàn ông này vẫn chưa đi?
Tại sao? Anh đang chờ cô à?
"Lục Mặc Trầm!" Vân Khanh nhỏ giọng kinh sợ: "Anh định làm gì?"
Cô bị áp lên tường, thân hình cao lớn của người đàn ông đè xuống.
"Anh..." Cô nhìn mình bị anh vây trong một không gian nhỏ hẹp, bức tường sau lưng hơi lạnh, trong lòng cô bắt đầu có phản xạ có điều kiện.
Cánh tay người đàn ông đặt bên cạnh cô, hơi cúi đầu xuống. Mái tóc ngắn che đi đôi lông mày sắc bén, cũng che đi đôi mắt đen huyền kia.
Anh bóp cằm cô, bắt cô phải ngửa đầu lên nhìn thẳng mình.
"Anh mà còn như thế..." Vân Khanh mím chặt môi, một nỗi sợ hãi không giải thích được: "Là tôi gọi người... Ưʍ... ưm!"
Đôi môi mỏng mạnh mẽ và ấm áp của người đàn ông ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại. Cổ họng anh là mùi thuốc lá và bạc hà đan xen, tấn công chiếc lưỡi của cô, chạm đến các dây thần kinh. Bởi vì cô đang nói nên chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ mở, thế nên anh càng dễ dàng tiếp cận và xâm lần. Hương vị bạc hà ở cổ họng càn quét trong miệng cô, hòa với nước bọt, làm cho tâm trí cả hai dần dần mê muội.
"Ưʍ..." Vân Khanh nắm chặt hai tay, căng thẳng đấm anh.
Anh lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, một tay đặt trước ngực cô, thở hổn hển giữ những nụ hôn: "Chắc cô cũng thấy cay, để tôi cho cô chút lạnh, hả?"
"Anh là tên khốn kiếp..."
"Ai là tên khốn khϊếp?" Anh mυ"ŧ mạnh lên môi cô, Vân Khanh rùng mình, người đàn ông nheo mắt khiển trách" "Muốn chỉnh tôi à?"
"Báo thù rửa hận?"
"Không có... Tự anh đến đây, tự anh tìm... Anh đừng có động vào tôi!"
Cô chưa mặc áo khoác, bàn tay to lớn của anh đặt lên eo cô, khẽ bóp một chút, sức lực lúc mạnh lúc nhẹ.
Nụ hôn này mang theo công kích và trừng phạt, Vân Khanh giận điên người, muốn giẫm lên chân anh như lần trước!
Nhưng anh làm sao có thể để bị hại hai lần trong cùng một trường hợp? Lục Mặc Trầm nheo mắt buông cô ra, ngón tay thô ráp xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn của cô, đôi mắt thâm thúy, anh nhìn cô một cái. Sau đó nhét khăn giấy vào túi áo cô, xoay người ,đôi chân dài và bóng lưng lạnh lùng rời đi.
Vân Khanh tức giận vô cùng, cô không hiểu nổi tại sao vất vả lắm mới có cơ hội chỉnh anh, bây giờ lại bị anh chỉnh lại.
Gã đàn ông độc ác!
Cô đuổi theo, không bắt được gì nên ném chiếc túi trong tay vào lưng anh.
Bị đập một cái vào lưng mà Lục Mặc Trầm cũng không thèm để ý, kéo tay mở cửa ra ngoài. Đúng lúc này, Lục Mặc Trầm có điện thoại, anh nhìn một cái, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Mẹ..."
Vân Khanh tức giận đứng tại chỗ thật lâu, sau đó nhặt túi lên, anh vẫn đang đứng ngoài cửa nghe điện thoại.
Không biết đã nghe thấy gì mà giọng nói của Lục Mặc Trầm bỗng nhiên thay đổi, trầm giọng hỏi gì đó, sau đó bước đi rất nhanh.
Vân Khanh mở cửa, thấy anh nhanh chóng đi xuống lầu, bóng lưng lạnh thấu xương.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Lục Mặc Trầm tự mình lái xe, vượt qua mấy cái đèn đó, mười sáu phút sau, chiếc Bentley dừng trước cổng bệnh viện Bắc Nhân.
Anh xuống xe, bước chân lo lắng gấp gáp, cả người đầy hàn khí đi vào khu an dưỡng, thấp giọng hỏi vị bác sĩ đứng gần nhất: "Mẹ tôi thế nào rồi?"