Hai ngày nay Vân Khanh đang suy nghĩ đến việc để cha cô xuất viện, Tần Luật nói tạm thời cứ để ông ở gần đây, nếu có tình huống khẩn cấp thì có thể xử lý kịp thời.
Cô và dì Mi đi khắp nơi xung quanh bệnh viện Bắc Nhân để tìm nhà, muốn đổi sang một căn phòng rộng rãi hơn.
Ngày thứ tư, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Diệp.
Hôm sau, Vân Khanh dậy từ sớm, tám giờ cùng trợ lý của Thẩm Thanh Diệp trao đổi qua điện thoại một chút, sau đó chuẩn bị ra khỏi nhà.
Chỉ là vừa mở cửa thì bên ngoài vang lên tiếng chó sủa.
Cái đuôi to lớn của Bát Bát vẫy loạn lên, hăng hái lao về phía cô. Vân Khanh không chịu nổi trọng lượng của nó, khẽ lùi về sau hai bước nhưng vẫn bị nó làm ngã nhào trên mặt đất, cái giỏ nhỏ ngậm trong miệng Bát Bát cũng đổ ra.
Trong giỏ có một bông hồng, bởi vì rơi lộn xộn nên mấy cánh hoa cũng dập nát.
Còn có mấy lọ thuốc bổ, ngày hôm nay đã đổi sang nhãn hiệu khác.
Vân Khanh thực sự muốn hét lên! Lấy tay chặn lãi miệng lưỡi nhiệt tình của con chó: "Nói đi, chủ nhân của mày rốt cuộc muốn làm gì thế?"
"Gâu gâu gâu!"
"Mẹ kiếp! Có phải là rảnh rỗi đến đau trứng, ngày nào cũng bắt mày đi tặng quà người khác đúng không? Mà sao lần nào mày cũng làm đổ thế?" Vân Khanh lạnh lùng ném giỏ vào thùng rác.
Bát Bát sủa hai tiếng, cái mông to vung vẩy, nhặt chiếc giỏ trong thùng rác lên, xách vào nhà cho cô.
Vân Khanh nín thở, lại đá ra ngoài: "Không phải muốn làm khó mày, nhưng mà tao không cần mấy thứ này!"
Bát Bát nhảy lên mạnh mẽ, con chó to lớn nằm úp trên chân cô, khẽ cào cào móng vuốt, ý như nếu hôm nay cô không nhặt chiếc giỏ lên thì đừng hòng đi ra ngoài.
Vân Khanh lè lưỡi nhìn nó: "Tao biết là mày đang làm việc vặt, sáng nào cũng tới đây tìm tao, mày cũng vất vả rồi. Nhưng mà lão Bát, nhưng mà mày không hiểu được suy nghĩ của người lớn đâu! Suy nghĩ của người lớn trẻ con không hiểu được, mấy cái thuốc bổ này đều là dối trá đấy, tao có uống một trăm hộp cũng không khỏe được đâu!"
Bát ca rung đùi đắc ý, nó biết! Sao nó lại không biết được chứ! Lão Lục muốn ăn người phụ nữ này, cũng giống như nó cần một cô chó nhỏ thôi mà!
Đó là lấy lòng nhau, hai tháng sau có thể có một nhóm Bát con rồi!
Vân Khanh không hiểu ánh mắt của Bát Bát là có ý gì, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Tao thực sự có việc cần làm."
Bát ca le lưỡi, cuối cùng cũng buông cô ra.
Vân Khanh đóng cửa lại, nghĩ đến điều gì đó, lại nhanh chóng về phòng, sau đó lấy ra mấy viên kẹo.
Cô cúi đầu bỏ vào chiếc giỏ của Bát ca, treo lên miệng cho nó: "Mấy hôm nay không có tin tức của tụi trẻ, tao lại không đến Dự Viên được. Hôm đó đi gấp quá nên chưa chào hỏi hai đứa được, mày mang về đưa cho hai đứa giúp tao nhé, đây là lộ phí."
Nói xong, cô thả thêm hai chiếc xúc xích vào giỏ.
Bát ca nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi ghét bỏ, dù sao thì cũng không phải thức ăn dành cho chó chuyên dụng, nhưng dù thế nó vẫn vẫy đuôi hai cái, tỏ vẻ đã nhận được mệnh lệnh rồi.
Vân Khanh xuống thang máy với nó. Con chó này cũng rất thông minh, nó thong dong đi đến trạm xe bus, nhìn chằm chằm bên ngoài. Chờ đến khi một chiếc xe bus màu vàng chạy đến thì nó tự lên xe, khiến cho một đám người đang xếp hàng đều choáng váng và ngưỡng mộ.
Vân Khanh giờ ngón cái lên, sau đó đi về phía đường Danh Uyển, ý cười trong mắt biến mất.
Lúc đến Danh Uyển sơn trang thì Thẩm Thanh Diệp đã cử trợ lý đến đây. Trợ lý nói với cô rằng cô phải có giấy tờ chứng minh quyền sở hữu đối với nơi này. Sau đó lại chụp được ảnh Vân Sa ở đây, đó mới là bằng chứng tốt nhất.
Vân Khanh siết chặt chìa khóa, dẫn người vào trong.
Biệt thự cao cấp này đã xây dựng được bảy tám năm, mở khóa đóng cửa đều dùng vân tay và chìa khóa. Vân Khanh không đổi khóa, bây giờ dùng chìa vẫn có thể mở được.
Cánh cửa to lớn mở ra, cô đứng bên cạnh trợ lý, hít sâu một hơi rồi từ từ bước vào.
Thế nhưng tiền sảnh của biệt thự trống trơn, đừng nói dấu có dấu vết của Vân Sa, ngay cả một số đồ đạc trước kia cô chưa kịp dọn bây giờ cũng đã biến mất.
Vân Khanh lập tức chạy lên lầu, mở phòng ngủ đã bị Vân Sa chiếm đoạt, nhưng phòng ngủ cũng trống trơn, chiếc giường Vân Sa nằm cũng không thấy đâu nữa.
Trong tủ không hề có quần áo của Vân Sa hay bất kì vật dụng hàng ngày nào.
Cô lại chạy đến thư phòng, trong tủ hồ sơ vẫn còn nguyên giấy tờ chứng nhận bất động sản đã kí tên cô.
Trợ lý đi theo, ánh mặt nghi hoặc: "Vân tiểu thư?"
Vân Khanh siết chặt giấy tờ chứng nhận bất động sản trong tay, ánh mắt sắc bén, sau đó cô dần dần đoán được điều gì: "Vân Sa đã dọn đi từ lâu rồi."
Cô tỉ mỉ kiểm tra từng phòng một: "Trợ lý Tiêu, anh nhìn những dấu vết di chuyển này đi, những đồ trang trí này thậm chí còn chưa từng được xử lý, rõ ràng là đã bị chuyển đi rất vội vàng."
"Ý của cô là..."
"Đúng, chồng tôi đã biết tin tức gì đó." Vân Khanh nhíu mày.
Cố Trạm Vũ vẫn kiểm soát tất cả mọi chuyện của cô, bao gồm các mối quan hệ cá nhân! Thế nên trước khi cô đến đây, anh ta đã bảo Vân Sa rời khỏi chỗ này!
Tại sao anh ta cứ phải hành hạ cô như thế? Dứt khoát ly hôn không được sao?
Vân Khanh ấn huyệt thái dương đau nhức, cảm giác đau nhói trong lòng trở thành lửa giận lan tỏa khắp người.
Hai người dây dưa đến bây giờ còn lại bao nhiêu phần tình cảm? Từng chút từng chút tình cảm đều bị chiến tranh hóa, bây giờ anh ta muốn liều mạng đánh một trận với cô sao?
Phòng bị, tính toán, muốn mở màn cho cuộc chiến ly hôn này?
"Đây cũng là chuyện bình thường thôi Vân tiểu thư, Cố tiên sinh làm chuyện này có lẽ là sợ cô nắm trong tay bằng chứng để uy hϊếp anh ta phải phân chia tài sản, gây bất lợi cho anh ta. Thế nên anh ta sẽ nghĩ tất các biện pháp để che giấu chuyện mình nɠɵạı ŧìиɧ."
Trợ lý an ủi cô: "Luật sư Thẩm nói đây chỉ là bằng chứng sơ bộ, cũng không trông mong dựa vào nó làm được chuyện gì. Ngoài ra, nếu như không lấy được bằng chứng từ Vân Sa thì chúng ta có thể khai thác từ chồng của cô ta. Nếu như chồng Vân Sa có thể đưa ra bằng chứng người nɠɵạı ŧìиɧ với Vân Sa là Cố tiên sinh thì điều này cũng có thể làm bằng chứng trước tòa."
Vân Khanh ôm đầu, tâm trạng nặng nề.
Trợ lý nhìn đồng hồ: "Gần trưa rồi, tôi cần phải báo cáo tình hình với luật sư Thẩm, cô đi theo tôi."
Vân Khanh gật đầu, Thẩm Thanh Diệp sẽ có những phân tích và đưa ra các bước tiếp theo.
Cô nhờ trợ lý phòng khám đến lái xe về, sau đó đi cùng trợ lý của Thẩm Thanh Diệp đến một nhà hàng ở khu trung tâm thành phố.
Thẩm Thanh Diệp vẫn chưa đến, trợ lý bảo cô vào trước, giúp gọi món.
Vân Khanh đi gọi món, tối hôm qua đi tìm phòng với dì Mi nên không có thời gian ăn cơm, buổi sáng lại bị Bát ca làm náo loạn một trận, bây giờ cô rất đói.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ bưng ra một đĩa đậu phộng, một chồng bánh khoai tím và sữa đặc.
Hương vị khoai lang tím thơm phức cùng sữa đặc ngọt ngào, Vân Khanh nhìn cửa phòng, thực sự không thể nhịn được, nên lấy một ít lạc, một miếng bánh, sau đó chấm chút sữa ăn, quả thực là mỹ vị.
Không ngờ vừa ăn là ăn hai miếng.
Nhìn miếng bánh khoai còn lại, Vân Khanh cảm thấy lương tâm cắn rứt, thế là cô cắt miếng bánh khoai còn lại thành ba miếng, sau đó đặt lại chỗ cũ.
Khi cô đứng dậy lén lút cất dao nĩa vào ngăn kéo thì một giọng nam trầm thấp nghe không ra cảm xúc vang lên đằng sau cô: "Đến cả Thập Tam cũng không dùng thủ đoạn này của cô."
Cô quay phắt đầu lại, ánh mắt liền chạm phải một bóng dáng cao lớn. Hôm nay người này mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng sạch sẽ, hai bông tuyết rơi trên vai. Độ cao choáng ngợp che phủ thân mình mảnh mai của cô, cô nhìn lên một chút nữa, đυ.ng phải ánh mắt thâm trầm như hồ nước.
"Sao không cắt cả củ lạc ra nữa? Nhìn như bị gà gặm vậy." Đôi mắt anh như cười như không, gương mặt nghiêm túc, lẳng lặng nhìn cô.
Nhìn người phụ nữ đáng yêu trong miệng vẫn còn đầy khoai, đôi má nhỏ như bị hớp hồn.
Vân Khanh ho khan một tiếng, hai má đỏ bừng, hai tay vỗ ngực, con mẹ nó, cái này có thể làm cô nghẹn chết đấy...