Đau đầu quá...
Hà Nhiên đưa tay gõ nhẹ lên đầu mình mấy cái, đến khi nhìn thấy chiếc đèn chùm màu cam nhạt trên đầu cô mới nhíu mày nghi hoặc.
Hình như đây không phải phòng ngủ của cô.
Đầu đau như búa bổ khiến phản xạ của cô chậm hơn bình thường rất nhiều. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm giây lát cô mới nhớ ra hôm qua cô theo mẹ đến dự tiệc, bữa tiệc trôi qua được một nửa thì cô thấy không khoẻ nên mẹ đã đưa cô lên phòng khách sạn nghỉ ngơi, lại sau đó nữa cô ngủ quên mất.
Giữa chừng cô có tỉnh lại một lần do thân thể khó chịu nhưng lại nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Nhớ lại mọi chuyện cô lập tức ngồi dậy lục tìm điện thoại của mình, cảm giác mát lạnh từ thân trên truyền đến khiến cô giật mình, lập tức cúi xuống nhìn theo bản năng.
Cả người Hà Nhiên như bị đông cứng, cô sống chết cũng không nhớ ra được hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô lại ở đây và ai là người đã cùng cô... tối qua?
Không có nhiều thời gian để suy nghĩa, cô vội trùm chăn lên người rồi với tay nhặt quần áo nhưng váy dạ hội bị rách rồi, không mặc được nữa.
Đang định chạy vào phòng tắm lấy áo tắm mặc tạm, cửa phòng tắm bỗng mở ra khiến cô đâm sầm vào l*иg ngực trần trụi của ai đó, cả người ngã ngồi ra sau. Mông đã đau giờ càng đau hơn.
Ui da...
Hà Nhiên suýt xoa mông mình mấy cái mới ngẩng đầu lên nhìn người mình vừa đâm phải, nhất thời quên cả phản ứng.
- Anh Tiến?
Người lên giường với cô hôm qua là Minh Tiến?
Hà Nhiên đột nhiên có xúc động muốn chết. Vì sao lại là anh? Vì sao anh lại làm thế với cô? Anh là chồng tương lai của Thu Quỳnh đấy!
Bây giờ xảy ra chuyện này cô biết giải thích thế nào với mọi người đây? Còn cả lần đầu tiên quý giá của cô nữa? Cô có cảm tình với anh nhưng chừng đó chưa đủ để cô giao ra thứ trân quý nhất của bản thân được.
Tuy Hà Nhiên hay dọa dẫm Thu Quỳnh rằng mình sẽ cướp Minh Tiên về lại tay cô để chọc tức chị ta nhưng cô chỉ nói miệng thôi chứ chưa bao giờ có ý định muốn giành thật. Cô chưa mất hết đạo đức đức và liêm sỉ như thế?
A, điên mất!
Hà Nhiên vò đầu bứt tai vì không biết phải làm gì, cô không hề phát hiện ra ánh mắt Minh Tiến nhìn cô đã thay đổi, cô vừa ngẩng đầu lên định chất vấn anh vì sao lại làm thế với mình thì anh đã ném cho cô một túi đồ và nói:
- Thay đồ, cùng anh về gặp bố mẹ hai bên đi.
Mặc dù giọng điệu của anh vẫn rất bình thản nhưng cô có thể nhận ra anh đang cật lực kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ của mình. Cũng vì vậy nên đầu óc cô nảy số chậm hơn bình thường, cô lí nhí hỏi lại anh:
- Có thể không gặp được không? Em sắp sang Anh rồi, em hứa sẽ giữ kín bí mật này đến cuối đời. Anh... có thể tha cho em không? Ớ, anh bảo gì cơ?
- Thay đồ, về nhà gặp mặt gia đình hai bên rồi kết hôn.
- ...
Thì ra cô không nghe nhầm nhưng tin này với cô cũng không khác gì sét đánh bên tai là mấy.
Cô biết anh là một người có trách nhiệm nên dù chuyện này là tai nạn hay không thì anh cũng sẽ chấp nhận kết hôn với cô để cô có thể bảo toàn danh tiết. Nhưng mà ở lại đây cô sẽ không giữ được cái mạng nhỏ của mình trước đám người độc ác của nhà họ Quách mất!!!
Quan trọng nhất là hôm qua cô mới từ chối gợi ý của bố Quý xong giờ lại cùng anh làm ra chuyện này, khỏi nói cũng biết ông ấy sẽ cực kỳ thất vọng về cô và cho rằng cô là người hai mặt, giả dối. Trong lúc cô còn đang đau khổ cho cái số phận trớ trêu của mình, Minh Tiến đã đi đến góc bàn trà đặt cạnh giường ngủ mò mẫm rồi lấy ra một cái camera mini đặt vào tay cô, lạnh giọng nhả từng chữ:
- Bây giờ cả em và anh đều rơi vào bẫy của người ta rồi, ngoại trừ kết hôn với nhau chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.
Chớp mắt sắc mặt Hà Nhiên đỏ như nhỏ máu, cô thậm chí còn có suy nghĩ nuốt luôn cái camera này để phi tang mọi chuyện tối qua nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại mà hỏi anh:
- Anh có biết ai đứng sau giở trò không?
- Anh bị mẹ kế mình hạ thuốc, còn vì sao em lại xuất hiện ở đây thì anh không rõ.
Bố Minh Tiến lấy vợ hai rồi sinh ra thêm một đứa con trai và một đứa con gái. Từ đó bà ta luôn muốn đẩy anh ra khỏi vị trí quản lý của tập đoàn hòng đưa con trai mình lên thế anh nhưng vẫn không tìm được cơ hội nên đã nảy ra ý định cài người vào chỗ anh. Mấy hôm vừa rồi có dẫn một cô gái về nhà với ý định để anh lấy cô ta nhưng anh không đồng ý nên bà ta đã nảy ra hạ sách này hòng ép anh lấy cô gái kia, nhưng vì một sai sót nào đó mà người bị đưa đến chỗ anh là Hà Nhiên. Liếc nhìn đồng hồ, anh bỗng đứng dậy cởi khăn tắm quấn quanh hông ra rồi bắt đầu thay quần áo mặc kệ Hà Nhiên vẫn đang ngồi trước mặt mình. Thấy cô đơ ra như tượng sáp, anh nhắc nhở cô:
- Có lẽ bà mẹ kế quý hóa kia đang cho người lên đây rồi. Nếu em không muốn bị mọi người nhìn thấy dáng vẻ hiện tại thì thay đồ nhanh lên.
Hà Nhiên như được bật công tắc, cô vội ôm túi quần áo lao nhanh vào phòng tắm rồi xả nước lạnh lên đầu mình hòng xoá đi những hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Minh Tiến chó chết, anh không biết xấu hổ cũng phải nghĩ đến hai mắt của cô chứ? Rồi để cô nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy về sau mắt cô bị tật thì làm thế nào?
- Đồ không biết xấu hổ!
Hà Nhiên vừa tắm vừa chửi anh không ngớt lời. Cô mới vào có năm phút, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- Thằng Tiến đâu, mày mở cửa ngay cho tao! Thằng mất dậy!
Chắc bà Hương nói gì với ông Thiên rồi nên ông ấy có vẻ rất tức giận, đập cửa mà như đang phá cửa. Minh Tiến mặc quần áo tử tế rồi mới chậm rãi đi ra, không nhanh không chậm hỏi một câu:
- Có chuyện gì để bố phải chạy đến tận đây gọi con vào sáng sớm thế này thế?
Ông Thiên muốn xông vào trong phòng kiểm tra nhưng sợ sẽ nhìn phải hình ảnh nhức mắt gì đó nên chỉ đứng ngoài mắng chửi anh không ngớt lời:
- Mày đúng là đồ cầm thú! Trước tao giới thiệu con bé cho mày mày không chịu để rồi khi con nhà người ta chuẩn bị lấy người khác mày lại giở đồϊ ҍạϊ với con bé. Mày có còn là người không hả? Tao dạy mày thế à?
- Bố hâm à? Trên đời này thiếu gái hay sao mà con phải nhòm ngó một người đã có chồng sắp cưới chứ? Vả lại bố nghĩ con kén ăn đến mức ăn lại món đồ mình đã vứt sao?
Cô gái mẹ kế anh giới thiệu chẳng phải loại tốt lành gì, không biết đã bị bao nhiêu gã đàn ông chơi qua mà còn sợ thanh danh bị hủy hoại hả? Nực cười!
Như để chứng minh cho lời anh nói, Hà Nhiên từ sau lưng anh thò đầu ra ngoài nhìn mọi người với vẻ ngượng ngùng:
- Cháu chào hai bác.
- Hà Nhiên? Sao con lại ở đây?
Ông Thiên bà Hương còn chưa kịp phản ứng lại sự bất ngờ của Hà Nhiên thì đã bị giật mình bởi tiếng hét bén nhọn của bà Hoa ở ngay sau lưng họ. Có thể vì quá bên ngoài quá ồn ào nên cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, theo sau đó là giọng nói khản đặc của một gã đàn ông:
- Mới sáng sớm mà ồn ào thế? Có để người ta ngủ không thì bảo?
Nhìn thấy ông ta, bà Hoa theo phản xạ có điều kiện hỏi một câu:
- Giám đốc Khánh, sao ông lại ở phòng đó?
- Ồ, chị Hoa đấy à? Tôi hài lòng với món quà của chị lắm, chiều chị bảo anh nhà chị đem hợp đồng đến để tôi ký nhé.
Tầm mắt của mọi người lần nữa rơi xuống người bà Hoa khiến bà ta muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho rồi. Nhưng sau đó bà ta lập tức phản ứng lại, Hà Nhiên đang ở chỗ Minh Tiến thì lão ta hài lòng cái gì?
Tự dưng có dự cảm chẳng lành, bà Hoa vội vàng xông vào phòng lão Khánh kiểm tra thì nhìn thấy một cô gái thương tích đầy mình trên đó và hiển nhiên cô gái này không phải con gái nuôi của bà ta. Chưa để bà ta kịp tìm hiểu xem cô gái này là ai, một người phụ nữ đã nhào tới khóc thảm thiết:
- Diệu Nhi, con gái của tôi! Sao lại ra nông nỗi này hả con? Bà kia sao bà dám làm thế với con gái tôi hả? Sao bà dám làm thế với nó? Bà có biết con bé sắp lấy chồng rồi không?
Khóc chán chê, người phụ nữ tự xưng là mẹ của cái cô Diệu Nhi kia lào vào cào cấu bà Hoa khiến hiện trường trở nên mất khống chế. Hà Nhiên định thò đầu ra hóng hớt nhưng bị Minh Tiến xách cổ kéo lại về phòng mình.
- Chưa nghe câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết à? Muốn vào đó ăn đập hả?
Hà Nhiên cười gượng một cái, cũng không cãi lại anh nữa.
Nhưng hình như cô cũng biết lý do vì sao mình lại ở phòng Minh Tiến rồi.
Mẹ Hoa muốn dâng cô cho lão Khánh nhưng vì nhầm lẫn gì đó mà thay vì đưa cô đến đúng phòng cần đưa thì người của bà lại đưa cô đến phòng Minh Tiến còn cô gái mà bà Hương chuẩn bị cho Minh Tiến lại bị đưa sang phòng lão Khánh.
Mặc dù không nhìn thấy tình trạng thê thảm của cô gái tên Diệu Nhi kia nhưng nghe tiếng mắng chửi, tiếng tranh cãi của mọi người bên đó thì cô cũng đoán được một phần, cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc lêи đỉиɦ đầu khiến cô rùng mình vì sợ hãi. Cô không ngờ mẹ Hoa lại có thể làm ra chuyện này với cô.