Tông Chính Ngự nhướng mày nhìn chằm chằm Mộ An An.
“Cháu mới vừa thích ứng, chú muốn cháu tới bệnh viện khác, cháu phải bắt đầu thích ứng lại, điều đó rất khó khăn.
Thất gia, chú cũng biết, cháu trời sinh không phải là học bá, cháu là cái loại phải suy nghĩ rất nhiều mới duy trì được thành tích cao.”
Nói xong, Mộ An An kéo tay áo Tông
Chính Ngự: “Thất gia, cháu có thể ở lại bệnh tâm thần viện được không?”
Tông Chính Ngự nhướng mắt nhìn bộ dạng đáng thương của Mộ An An, mặt không chút cảm xúc nói: “ở lại nói chuyện nhân sinh với tên tóc xoăn sao?”
Thất gia ném ra một câu nói, Mộ An An thiếu chút nữa không thể đứng vững.
“Thất gia, chú lại chặn họng cháu rồi.”
Mộ An An vẻ mặt bất lực:”Cháu với tóc xoăn không có nhân sinh gì để nói hết.”
Thất gia ngày thường lạnh lùng là rất lạnh lùng, nhưng lúc mắng người thì tinh thần vô cùng.
Mộ An An thấy Tông Chính Ngự trầm mặc, liền nói thêm một câu để chứng minh sự trong sạch của mình: “Cháu không quen tóc xoăn, đơn thuần chỉ vì Trần Hoa.
Trần Hoa thích anh ta, trước đó Trần Hoa còn nói với cháu, cậu ấy đã thầm yêu anh ta từ hồi cấp ba rồi, cháu đây chỉ là một bà mối mà thôi.”
“Cuối cùng bà mai mối không thành, chính mình hơn đối tượng thầm mến.” – Mộ An An muốn quỳ xuống tại chỗ để chứng minh sự trong sạch của mình với Thất gia.
Cô không có suy nghĩ lệch lạc gì với tóc xoăn hết.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ An An một lòng một dạ chỉ có Tông Chính Ngự.
Thất gia hoàn toàn độc chiếm thời gian của cô, cô bây giờ gặp ai cũng thấy bình thường không có gì ngạc nhiên.
Ai có thể so với Tông Chính Ngự chứ?
Mộ An An trong lòng có rất nhiều lời yêu, nhưng không nói ra được lời nào.
“Thất gia, cháu thực sự muốn làm việc trong bệnh viện tâm thần.”
Mộ An An ngồi chòm hổm dưới đất,
ngẩng đầu nhìn Tông Chính Ngự.
“Cháu trước đây chọn tâm lý học làm môn học tự chọn, nghiên cứu thế giới nội tâm hoang tưởng với người cố vấn của mình.
Khi đó cháu liền cảm thấy cánh cửa thế giới giống như đã được mở ra, những vết thương bên trong của những kẻ hoang tưởng ấy thường nặng hơn những vết thương bề ngoài.
Lần này ở bệnh viện tâm thần nhìn thấy những người đó, suốt ngày bị nhốt lại ở chỗ này, có người mỗi ngày không được tỉnh táo, có người mỗi ngày ngủ không được, có người mỗi ngày đều khóc.”
Mộ An An xúc động.
Khi cô mới đến bệnh viện, còn đang trong quá trình tìm hiểu, cũng không có cảm xúc gì nhiều.
Từ việc sao chép bệnh án tới ca trực ngày hôm qua, lúc này mới tính là gần gũi với bệnh nhân trong bệnh viện, Mộ An An trong lòng vẫn là khá cảm động.
“Thất gia?” -Mộ An An thấy Tông Chính Ngự không có nói chuyện, liền hỏi lại lần nữa.
Tông Chính Ngự đưa mắt xuống nhìn đứa trẻ.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện liên quan đến Giang gia, những chuyện khác Tông Chính Ngự rất ít khi ngăn cản.
“Thất gia, có thể chứ?” -Mộ An An lại hỏi một lần nữa.
Tông Chính Ngự cũng không làm khó cô: “Một lần cuối cùng.”
Anh đối với đứa nhỏ này chưa bao giờ có nguyên tắc.
Mộ An An nhảy cẫng lên, sung sướиɠ ôm chầm lấy Tông Chính Ngự:”Cám ơn Thất gia, Thất gia chú yên tâm, cháu nhất định cố gắng học tập và làm việc chăm chỉ, cam đoan không
nói chuyện với đời cùng tóc xoăn nữa.”
“Thật ra, cháu có thích một người, nhưng không có liên quan đến tóc xoăn.” – Mộ An An nghịch ngợm buông ra một câu.
Trong lòng cô liền căng thẳng.
Nhưng Tông Chính Ngự vẻ mặt vừa mới dịu đi, liền chìm xuống, siết chặt cổ tay Mộ An An, ném ra hai chữ: “Quên đi.”
“Lập tức quên ngay!” -Mộ An An đáp lại một cách sảng khoái.
Trong lòng vô cùng cao hứng.
Thất gia càng quan tâm đến điều này, cô càng chắc chắn bản thân có một chút chỗ đứng ở trong lòng Thất gia.
Trong trận chiến tình yêu và phòng thủ này, cô có cơ hội thắng rất lớn.
Chỉ còn một chút nữa thôi, tương lai còn dài, Tông Chính Ngự.
“Thất gia, cháu buồn ngủ quá, cháu về ngủ trước đây.” -Mộ An An dụi mắt.
Thật gia nhàn nhạt gật đầu.