Chương 67: Làm Cho Người Ta Hoảng Sợ

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mộ An An, học tỷ thận trọng nhìn xung quanh.

Chắc chắn rằng không có ai khác, camera không thể quay tới, vì vậy học tỉ hạ thấp giọng nói, “Nhớ người đã lấy trộm bệnh án?”

“Nhớ.”

ối hôm qua lại đến.” Chị tiền bối nói nhìn xung quanh.

“Và suýt chút nữa đã gϊếŧ một ai đó.”

Mộ An An hơi ngạc nhiên, “Chuyện gì vậy?”

Học tỷ: “Là bệnh nhân rối loạn lưỡng cực ở phòng 723, cả đêm không ngủ được.

Tối qua đột nhiên hét lên, khi bác sĩ và an ninh đến, thì nhìn thấy anh ta nằm trên mặt đắt, trên cánh tay có một miệng vét thương lớn, máu cũng chảy ra.”

Mộ An An hỏi:“ Chị nhìn thấy người làm bệnh nhân bị thương chưa.?”

Học tỷ:” Khi bác sĩ và bảo vệ đến, người đó đã chạy đi, chỉ nhìn thấy anh ta ở phía sau, sau đó, hỏi thăm bệnh nhân thì nói rằng anh ta đang đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn không rõ.”

Học tỷ nói xong thì thở dài sau,” Không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bệnh viện đang tốt như vậy, lại có thể xảy ra chuyện lớn như vậy.

Làm cho người ta hoảng sợ.”

“Chị đã gọi cảnh sát chưa?” Mộ An An lại hỏi.

“Làm sao có thể.”

Học tỷ lập tức tăng âm lượng lên, nhận ra mình đã phản ứng quá mức, vội vàng nhỏ giọng nói: “Viện trưởng nói, bệnh viện phải điều tra nội bộ chuyện này, không thể gọi cảnh sát được, sẽ có lãnh đạo đến kiểm tra, tuyệt đối không thể trong thời khắc này xảy ra chuyện?”

Mộ An An cau mày và không nói nhiều.

Học tỷ: “An An, chị nói đến đây thôi, chỉ là để nhắc nhở: em, chú ý hơn khi trực đêm, theo dõi nhiều hơn, đồng thời báo cho phòng an ninh nều có động tĩnh gì, đừng tự mình ra ngoài, sẽ bị thương.”

” Học tỷ, em sẽ chú ý hơn, cảm ơn.”

” Haizz, đừng nói khách sáo, chị nhìn em tuy… “

Sau đó, học tỷ nhìn nót ruồi trên mặt Mộ An An, ngay lập tức thay đổi lời nói, “Chị chỉ nghĩ em là con gái, yên tĩnh và dễ học, chăm chỉ ngoan ngoãn, chị thích nó.”

Học tỷ chỉ nghĩ rằng cô là một cô gái tốt, nhưng cô ấy trông xấu xí.

Mộ An An hồi đại học bắt đầu trang điểm xấu xí, quá nhiều ánh nhìn, cô chưa bao giờ vì những ánh mát và tin đồn xung quanh mà có suy nghĩ gì.

Chỉ cần không chọc tức cô, cô căn bản không thèm quan tâm.

Lúc này trên mặt cô cũng nở nụ cười dịu dàng, “Cám ơn học tỉ đã yêu quý, vinh hạnh của em.”

Học tỷ bối xua tay, “Chị cũng nên đi rồi, buổi tối em chú ý hơn.”

“Được rồi, học tỷ đi từ từ.

” Mộ An An lễ phép nói.

Sau đó, cô nhìn học tỷ rời đi.

Không lâu sau khi học tỷ rời đi, bác sĩ Trần đến nói với Mộ An An, rằng ông ấy sẽ rời đi trong hai giờ, bảo Mộ An An chú ý hơn.

Hơn nữa cũng khoa trang biểu đạt rằng, đáng lẽ Hoáắc Hiển với Mộ An An sẽ trực ban nhưng lại biến mắt, để lại Mộ An An phải đảm đương nhiều hơn.

Rõ ràng bệnh viện không có cách gì xử lí Hoắc Hiển, không thể đuổi hắn ra ngoài, cho nên chỉ có thể tức giận.

Mộ An An đã đoán được lai lịch của Hoắc Hiển.

Nhưng dù xuất thân của Hoắc Hiển như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô, chỉ cần cô làm tốt việc của mình là được.

Khi bác sĩ Trần rời đi, ca trực của bác sĩ và y tá kết thúc, khoa điều trị nội trú cũng yên tĩnh lại.

Mộ An An ở một mình trong văn phòng, trên màn hình lớn hiển thị giám sát bệnh viện.

Trên bàn có một biểu mẫu, trong đó quy định chặt chẽ thời gian kiểm tra.

Thời gian kiểm tra phòng đợt đầu tiên, vào lúc 8 giờ.

Các biện pháp phòng ngừa khi kiểm tra đã được dạy trước lớp, không có vấn đề gì.

Khi thời gian đến, Mộ An An cầm bảng ghi, đi về phía phòng bệnh.

Các phòng ở bệnh viện gần như kín chỗ.

Có rất nhiều bệnh nhân, nhiều người trong số họ bị mất ngủ vào ban đêm, ngồi thất thần trên giường, hay cười trước bức tường, có nhiều hành vi kỳ lạ.

Ngay cả khi Mộ An An nhìn vào bên trong qua cửa sổ nhỏ trên cửa, một khuôn mặt to lớn đột nhiên xuất hiện, gần như khiến cô sợ hãi.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Mộ An An cũng đã quen với vẻ mặt bình tĩnh.

Bệnh nhân rõ ràng không đạt được hiệu quả của mình, xua tay chán nản, đơn giản xoay người đập vào tường.

Mộ An An phớt lờ, có miếng xốp dán tường, cho anh ta đập.

Chỉ cần hành vi này không ảnh hưởng đến bệnh nhân hoặc bác sĩ khác, về cơ bản sẽ không quá đáng, để không gây áp lực tâm lý lớn hơn cho bệnh nhân tâm thần.

Khi đến khám tại phường 723, Mộ An An đặc biệt nhìn vào, cuối cùng nhìn thấy bệnh nhân bó tay ở giường góc, lúc này đang nói chuyện giường bên cạnh, không biết đang nói cái gì, vẫy bàn tay không bị thương của mình với tứ chỉ phóng đại.

Có lẽ đang kể về việc làm anh hùng ngày hôm qua.

Mộ An An đang định đi vào nghe ngóng tình hình, liền cảm thấy phía sau có tiếng đóng cửa truyền đến.

Mặc dù rất nhẹ, nhưng trong các hành lang của phòng bệnh, vào ban đêm, âm thanh rõ ràng là rất kì lạ.

Mộ An An đi về phía nơi phát ra âm thanh.

Nếu phán đoán là đúng, nó phải ở trong căn phòng cuối hành lang.

Mộ An An cảnh giác đến cuối hành lang.

Cô nắm chặt cây bút và bảng ghi âm trong tay như vũ khí tạm thời của mình, từng bước đi về phía cuối hành lang thiếu ánh sáng.

Càng gần càng có thể nhìn thấy rõ hơn.

Cánh cửa được cho là đã khóa lại chuyển sang trạng thái mở, cánh cửa vẫn còn hơi rung lắc chứng tỏ nó vừa được mở ra.

Mộ An An mím chặt môi.

Cô thậm chí có thể nghe thấy một số tiếng động yếu ớt phát ra từ phía sau cánh cửa, không thể biết được thuộc loại âm thanh nào, nhưng chắc chắn là có … ai đó!

Khi Mộ An An còn cách cửa một mét, người đang mở hé cửa đột nhiên bị kéo đi, Mộ An An gần như theo bản năng xuất kích!

Nghiêng người đá vào chân phải, một tiếng hét vang lên, Mộ An An lập tức đổi hướng đá vào một bên tường.

Đôi giày va vào tường một cách dữ dội, tạo ra một tiếng động chói tai.

Chân của Mộ An An hơi đau do va chạm.

Trước mặt, không phải như Mộ An An tưởng tượng, một tên trộm hung hãn.

Mà là một người làm vệ sinh trong bộ đồng phục của Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.

Ông chú đang cầm dụng cụ dọn dẹp trong tay, không ngờ Mộ An An lại tấn công bất ngờ, sau khi hét lên, ông ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào Mộ An An.

Mộ An An thu chân lại, có chút xáu hổ, “Ông ơi, ông không sao chứ?”

Ông chú mắt một lúc lâu, mới nhìn thấy phiếu công tác trên ngực Mộ An An, hét lớn: “Bác sĩ Mộ, cô, cô đang làm sao vậy?”

” Ừm …” Mộ An An do dự, cuối cùng cũng tìm được cái cớ, “Tập thể dục.”

Đẻ chứng minh là thật, cô cũng biểu diễn hai đường quyền, “Gần đây, cháu học đấm bốc, nghĩ rằng đi trực phòng xong, thì tập thể dục.”

“Ò, tập thể dục.” Ông chú không nghỉ ngờ gì.

Mộ An An xin lỗi, “Cháu xin lỗi, cháu muốn đá cửa.”

“Không sao đâu.” Ông chú hào phóng xua tay, sau đó nhắc nhở Mộ An An, “Nhưng, bác sĩ Mộ, cháu tập thể dục thì tập, nhưng không được đạp cửa, vốn dĩ cánh cửa sắp hỏng, nếu cháu làm hỏng cửa, sẽ phải đền tiền.”

” Được rồi, cháu sẽ chú ý lần sau.”

“Vậy thì cháu tập thể dục, tôi sẽ xuống lầu làm việc.”

“ Ừm, được.



Sau khi Mộ An An để ông chú đi, nụ cười trên mặt lập tức sụp đổ, nắm chặt lầy chân phải của mình.

Phần lực cô đưa ra là tám hoặc chín phần, quay vào tường, đau thật.

Mộ An An dịu xuống chút, rồi đi về phía văn phòng.

Nhưng mà, vừa lúc Mộ An An xoay người rời đi, cánh cửa đang mở hờ hững từ từ bước ra một người.

Người này cao lớn, đội mũ lưỡi trai, mũ len đen cài cúc trên đầu, trên đầu còn đeo khẩu trang màu đen, cơ bản là che kín khuôn mặt.

Đương nhiên, Mộ An An đang đi phía trước đột nhiên cảm giác được phía sau có cái gì không ổn, cô đột nhiên nhìn lại!