Mộ An An sau khi gửi cho Lượng Lượng một tin nhắn, thì vẫn đang chờ hồi âm.
Kết quả Lượng Lượng đang cùng cô nói chuyện được vài giây, thì đột nhiên biên mắt, không tháy trả lời.
Vào thời khắc quan trọng thì lại biến mắt.
Tông Thắt: ? Người đâu?
Đối phương vẫn không trả lời.
Mộ An An ngồi xếp bằng trên giường, gõ vào màn hình điện thoại, suy nghĩ về chuyện của Giang Phong.
Hôm đó Giang Phong đưa thiệp mời khai chiến muốn thi đấu, trong lòng Mộ An An liền biết rõ, tên bỉ ổi này chắc chắn đã bồ trí cái bẫy ở trong trận đấu.
Nhưng cô từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo và tự tin, đoán chắc Giang Phong có thể sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi trong trận đấu, thì cô cũng có đủ tự tin có thể đối phó.
Khi đó Mộ An An không muốn cắt dứt cánh tay phải của Giang Phong.
Cô tính toán rất rốt, một khi thi đấu thua, Giang Cầm nhất định sẽ thay anh trai của mình nói chuyện, coi như cô cho Giang Cầm nợ một cái ân tình.
Mà cánh tay của Giang Phong, đã có Thanh Đạo Phu xử lý.
CHƯƠNG;61;NHIỮNG SUY ĐOÁN;KhÔNG NỆN, TỒN ZẠI Mộ An An không những cho Giang Cầm nợ một cái ân tình, còn có thể phé đi Giang Phong, một công đôi việc.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã trở nên lệch lạc.
“Vù”
Mộ An An đang gõ lên màn hình suy nghĩ về chuyện này, thì Lượng Lượng gửi tin nhắn đến.
Lượng Lượng: Xin lỗi Thất ca, vừa rồi có người tìm tôi, nên không tiện nói, hiện tại tôi đang ở WC.
Lượng Lượng: Chuyện này thật là kỳ quái, sau khi kết thúc trận đấu, mặc dù anh buông tha cho Giang Phong, nhưng tôi biết Thanh Đạo Phu sẽ không buông tha, cho nên hai ngày này tôi vẫn luôn đợi tin tức, nhưng vẫn không có tin tức.
Lượng Lượng: Theo như lời một người bạn của tôi làm việc ở trong quán bar nói, Giang Phong dẫn theo một đám người tới uống rượu tán phét, nói Thanh Đạo Phu đã tới tìm hắn, nhưng đã bị hắn giải quyết ổn rồi, nói ra thân phận hiện tại của mình, Thanh Đạo Phu cũng không dám động vào.
Tông Thất: Thanh Đạo Phu là loại người như thế nào, có cách nào điều tra ra không?
Lượng Lượng: Điều này cũng không thể chắc chắn, nhưng hôm đó theo lời Giang Phong say rượu nói, Thanh Đạo Phu hình như là… người của Thất gia?
Thất gia?
Mộ An An nhìn thấy tin nhắn này của Lượng Lượng, biểu tình có vẻ kinh ngạc.
Tông Thát: Thất gia của Ngự Viên Loan? Tông Chính Ngự sao?
Lượng Lượng: Ở Giang thành lớn này, có Thất gia thứ hai sao? Có người thứ hai dám gọi là Thất gia không?
Lượng Lượng: Mặc dù anh cũng tên là Thát… Nói đến đây, cũng không biết anh may mắn hay là gan lớn, cũng dám dùng húy danh của Thất gia.
Tông Thất: Anh nghĩ Thất gia là bạo quân, đều xử hết những người cùng tên sao?
Lượng Lượng: Thất gia không phải bạo quân thì là cái gì?
Không phải anh đối với Thất gia có hiểu lầm gì chứ? Gϊếŧ chết hai nhân vật Hắc Bạch, kẻ thống trị thế giới hắc ám Giang Thành, anh nghĩ đó là loại Bồ Tát nào?
Tông Thắt: …
Lượng Lượng: Quay lại chuyện của Thanh Đạo Phu.
Tôi còn tìm người điều tra ra một chuyện, Giang Phong dường như có mối quan hệ rất thân thiết với Đường chủ của Bảo Phong Đường bên phía Thắt gia.
Lượng Lượng: Tôi cảm thấy Thanh Đạo Phu có tám chín phần mười chính là người của Thất gia, mà Giang gia lại có mối quan hệ rất thân thiết với Thất gia.
Anh ngẫm lại đi, Giang gia với tư cách là lãnh đạo của tập đoàn y dược, đã đứng vững trong Giang Thành nhiều năm, đáp án Giang Phong có thể có quan hệ với Thất gia cũng có logic, nhất định Giang gia phía bên kia có.
Lượng Lượng: Chuyện này liên quan đến Thát gia, sự tình sẽ không giống nhau.
Lượng Lượng: Thất ca, nói như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng là anh em, tôi phải nhắc nhở anh, sau này nhìn thấy Giang Phong thì đi đường vòng đi, Giang Phong không đáng sợ, đáng sợ chính là thế lực sau lưng Ngự Viên Loan kia.
Lượng Lượng liên tiếp gửi liền máy tin nhắn, Mộ An An đều đã xem qua, nhưng không có trả lời.
Tất cả suy nghĩ của cô đều dừng lại ở câu nói của Lượng Lượng, Thất gia có mối quan hệ rất thân thiết với Giang gia.
Mối quan hệ rất thân thiết.
Ngự Viên Loan là một tồn tại rất linh thiêng ở Giang Thành, Thất gia Tông Chính Ngự lại là thần linh ở trên cao.
Đừng nói là người bình thường, một số người đến từ doanh nghiệp cao cấp ở Giang Thành, cũng đều không có cách liên lạc với Thất gia.
Xí nghiệp Giang gia ở trong mắt người thường rất cao, nhưng đối với những đại gia hàng đầu ở Giang Thành, thì chẳng là gì cả.
Một gia đình như vậy, lại có quan hệ mật thiết với Thát gia.
Mộ An An cắn môi.
Tập đoàn y dược Giang thị, trước đây là tập đoàn y dược Mộ thị.
Mà khi đó tuy quy mô của tập đoàn y dược Mộ thị không nhỏ, nhưng cũng không thuộc loại tập đoàn y dược đứng đầu ở Giang Thành, chỉ có thể coi là trụ cột vững chắc trong giới kinh doanh, toàn bộ dựa vào phòng nghiên cứu của ông ngoại và mẹ của Mộ An An để đứng vững.
Nhưng sau đó, ông ngoại và mẹ xảy ra tai nạn, tập đoàn Mộ thị một đổi tên chỉ trong một đêm, trong tám năm này, giá trị thương mại càng ngày càng tăng.
Không có bàn tay nào thúc đẩy đằng sau điều này, dựa vào người ba đạo đức giả cặn bã đó cản bản là không đạt được.
Ở Giang Thành, thúc đẩy một chút, là có thể giúp đỡ được xí nghiệp, năng lực này chỉ có một người mới làm được!
Mà trong tám năm qua, Tông Chính Ngự đã sủng ái và chiều chuộng cô bằng mọi cách có thể, chỉ để cản trở Giang gia…
“Thình thịchf’ Mộ An An chọt thấy lòng mình chùng xuống, hai tay run lên, điện thoại di động đang nắm trong tay rơi xuống, đập vào chân Mộ An An, sau đó rơi xuống thảm.
Mộ An An đau lòng ôm lấy mu bàn chân bị đập phải, cơ thể điên cuồng run rầy.
Có một ý nghĩ khủng khϊếp được hình thành trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu và dập tắt những phỏng đoán bất ngờ xuất hiện, để sau này không phải nghĩ đến chuyện đó nữa.
“Không thể nào.
”
“Tuyệt đối không thể.
”
Mộ An An nhắm mắt lại hít sâu: “Tuyệt đối, không, thể!”
Hít một hơi thật sâu và không thể điều chỉnh được cảm xúc rối loạn của mình, Mộ An An liền vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, kìm nén cảm xúc rồi loạn.
Cô nhìn vào gương.
Nhìn vào khuôn mặt đẫm nước trong gương, cô nói một cách chắc chắn: “Mộ An An, hãy dẹp bỏ mọi suy đoán mà mày không nên có đi.
”
“Nhớ kỹ tám năm qua làm thế nào mà mày tới đây được.
”
“Có thể nghi ngờ cả thế giới, nhưng không thể hoài nghi chú ấy, biết không?”
Mộ An An rửa mặt bằng nước lạnh một lần nữa, sau đó lau mặt sạch sẽ, rồi rời khỏi phòng tắm.
Điện thoại còn rơi trên mặt đất, màn hình bị úp xuống.
Mộ An An cầm lên và mở khóa, trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, tất cả đều do Lượng Lượng gửi tới.
Lượng Lượng: Thất ca anh có đang xem đó không?
Lượng Lượng: Thất ca, không phải tôi sợ, nhưng Giang Phong thực sự không thể đắc tội vào.
Lượng Lượng: Đúng, tôi chính là sợ! Thất gia à… Ai gặp mà không sọ chứ, thà rằng đắc tội với ma quỷ, chứ tuyệt đối đừng đắc tội với Thất gia.
Lượng Lượng: Thát ca, hiện tại bên phía Giang Phong có quan hệ rất thân thiết với Thất gia, anh thật sự, đừng có đắc tội.
Lần sau tổ chức một bữa tiệc, nhận sai, nói lời xin lỗi đi.
Quan hệ của anh với Giang Cầm cũng không phải không tốt? Tìm cô ấy giúp đỡ đi.
Lượng Lượng: Thất ca… Tôi mới vừa nghe được một tin, Giang Phong đã ở trên đường rao tin là muốn xử lý anh.
Lần này, chỉ sợ là hắn muốn tìm người ở Bảo Phong Đường đến, Thất ca, anh mau đi tìm Giang Cầm xử lý chuyện này đi!
Lượng Lượng: Thất ca?
Lượng Lượng: Thát ca của tôi ơi, anh mau trả lời lại tôi đi.
Tông Thất: Tôi biết rồi.
Mộ An An trả lời chỉ đơn giản là muốn kết thúc chủ đề này.
Vừa định ném điện thoại sang một bên, tin nhắn lại được gửi tới.
Lần này không phải là Lượng Lượng.
Giang Cầm: Anh có ở đó không?
Mộ An An nhìn chằm chằm vào tin nhắn, sau vài phút, cô mới trả lời: 2 Giang Cầm bên kia vẫn hiển thị “đang nhập”, nhưng Mộ An An bên này vẫn không thấy trả lời.
Cô thản nhiên dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “đang nhập”, đột nhiên cười lạnh, trong lòng đoán Giang Cầm đang ở trạng thái viết và xóa cuộc đối thoại.
Mà Giang Càm muốn nói chuyện gì, Mộ An An đều biết rõ.
Quả nhiên, sau khi Giang đại thiểu thư viết và xóa vài phút, thì tin nhắn được gửi tới, cơ bản giống như Mộ An An nghĩ…