Chương 19: Hy Vọng Chú Vĩnh Viên Không Phát Bệnh

Trần Hoa và Trần Giai Lệ không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là anh em họ.

Ông nội của Trần Hoa sinh được hai người con, con trai lớn là cha của Trần Giai Lệ, ông điều hành một thương hiệu dược phẩm, có thể nói ông là một người kinh doanh khá thành đạt ở Giang Thành, thêm vào đó là sự móc ngoặc thành công của Trần Giai Lệ với Giang Cầm, đem đến cho công ty của gia đình không ít lợi ích.

Mặt khác, trong gia đình Trần Hoa, người cha lương thiện đi làm nhận lương, còn mẹ cô không có việc làm.

Ông nội Trần Hoa tự nhiên là yêu thương con trai cả sự nghiệp thành đạt, gia đình Trần Hoa dựa vào sự giúp đỡ của Trần Giai Lệ rất nhiều, cho nên chưa bao giờ có thể ngóc đầu lên được.

Trong mắt bố mẹ Trần Hoa, Trần Giai Lệ có điểm số xuất sắc và ngoại hình xinh đẹp, Trần Hoa thành tích học bình thường lại còn béo, vì vậy cô thường chế giễu Trần Hoa và yêu cầu Trần Hoa học cùng Trần Giai Lệ.

Tối nay Trần Giai Lệ đến nhà Trần Hoa để tìm Trần Hoa, nói có bạn bè gặp mặt hỏi Trần Hoa có đi không, Trần Hoa không muốn đi nhưng lại bị bố mẹ mắng, nói rằng cô không có năng lực, có một người chị họ có năng lực như vậy còn không ngậm miệng lại, Trần Hoa không thể chịu đựng được những lời mắng mỏ của cha mẹ, vì vậy cô ấy đã đi theo cô ta ra ngoài.

Ai ngờ rằng, ngay khi cô đi đến quán bar, cô đã nhìn thấy Trần Giai Lệ và băng nhóm của Anh Lang, họ đã cố gắng để cho cô ấy uống, sau một vài ly rượu, cô đã phấn khích không thể giải thích được.

Cô có một chút lí tính, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

Sau khi Trần Hoa kể xong câu chuyện, thân thể cô lại bắt đầu run lên, cô khóc lớn, “An An, thật may là có cậu.” Sau khi nghe Mộ An An nói không có chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy mình nửa đời sau có thể sống tiếp được.

Sau khi Mộ An An nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

Những nghỉ ngờ trước đây, bây giờ đã chắc chắn.

Để trả thù cô, Trần Giai Lệ lợi dụng Trần Hoa.

Thật là đáng ghét!

Mộ An An: “Hoa Hoa, chuyện này là do tôi gây ra.

Đừng lo lắng, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích.”

“Bởi vì cậu?” Trần Hoa không hiểu.

“Hôm nay ở trong phòng vệ sinh tôi đã đánh Trần Giai Lệ, nên cô ta muốn trả thù tôi.”

“Là ảnh trên diễn đàn… Cậu là người đã đánh Trần Giai Lệ?”

Trần Hoa sửng sốt.

Cô đã biết Mộ An An nhiều năm, cô luôn nghĩ đó là một học bá trầm lặng.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Trần Hoa lại cảm thấy có gì đó không thích được.

Cô có một chút lí tính, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.

Sau khi Trần Hoa kể xong câu chuyện, thân thể cô lại bắt đầu run lên, cô khóc lớn, “An An, thật may là có cậu.” Sau khi nghe Mộ An An nói không có chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy mình nửa đời sau có thể sống tiếp được.

Sau khi Mộ An An nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

Những nghỉ ngờ trước đây, bây giờ đã chắc chắn.

Để trả thù cô, Trần Giai Lệ lợi dụng Trần Hoa.

Thật là đáng ghétl Mộ An An: “Hoa Hoa, chuyện này là do tôi gây ra.

Đừng lo lắng, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích.”

“Bởi vì cậu?” Trần Hoa không hiểu.

“Hôm nay ở trong phòng vệ sinh tôi đã đánh Trần Giai Lệ, nên cô ta muốn trả thù tôi.”

“Là ảnh trên diễn đàn… Cậu là người đã đánh Trần Giai Lệ?”

Trần Hoa sửng sốt.

Cô đã biết Mộ An An nhiều năm, cô luôn nghĩ đó là một học bá trầm lặng.

Nhưng sau khi nghĩ lại, Trần Hoa lại cảm thấy có gì đó không ồn, “Đó chỉ là xung đột trong trường học, tại sao lại lôi ra bên ngoài, còn phải tìm người…”

Trần Hoa không có cách nào để nói tiếp.

Mộ An An hiểu rõ cũng thông cảm được cho tâm trạng kinh ngạc của Trần Hoa.

Sau biến cô gia đình năm 12 tuổi, cô đi theo Tông Chính Ngự, nhìn ra thế giới, cô hiều rằng cái ác trên thế giới này không liên quan gì đến tuôi tác.

Không phải vì trẻ mà không có mức độ.

Tuổi càng trẻ, căm hận càng trở nên độc ác.

“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ khiến Trần Giai Lệ phải trả giá!”

Khi Mộ An An nói ra lời này, trong mắt cô lóe lên sự tàn nhẫn.

Nhưng nó chỉ lóe qua mà thôi.

Trần Hoa không kịp phản ứng.

“Cậu trước nghỉ ngơi đi, tôi phải trở về.

Cậu đừng lo lắng, tôi không có nói cho ba mẹ cậu.

Muốn nói, cậu gọi điện thoại đi, tôi có thể chờ ba mẹ cậu tới rồi đi.” Mộ An An nói xong, vuốt vuốt khẩu trang.

“Không, chuyện này tôi không thể nói với bố mẹ tôi.” Trần Hoa buột miệng.

Mộ An An không nói thêm gì, “Vậy thì nghỉ ngơi đi, ngày mai xin nghỉ đi thực tập?”

“Không, không.” Trần Hoa vội vàng lắc đầu, “Tôi có thể.” Mộ An An không có nói nhiều.

Rốt cuộc, bác sĩ chỉ nói rằng Trần Hoa chỉ cần nghỉ ngơi một đêm.

Mộ An An chào Trần Hoa, rồi chuẩn bị rời đi.

Khi cô đi đến tiêu khu, Trần Hoa đột nhiên hét lên: “An An.”

Mộ An An quay đầu lại, “Hả?”

“Cậu thật sự đi đối phó Trần Giai Lệ sao?”

Mộ An An dưới lớp khẩu trang khóe môi nhếch lên, “Tôi muốn khiêm tốn đi học, nhưng người ta đã muốn chết, thì tôi sẽ đưa cô ta lên Tây Thiên.

Lời nói bá đạo, không chút thương xót.

Đứa trẻ do Tông Chính Ngự nuôi dưỡng, chưa bao giờ biết “buông tha” nghĩa là gì.

Mộ An An không nói thêm gì nữa, mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Trần Hoa thất thần ngồi trên giường bệnh.

Trong đầu hiện lời nói ban nãy của Mộ An An, cô thật giống như một nữ vương.

Tình bạn nhiều năm giữa Trần Hoa và Mộ An An, Mộ An An mà cô biết luôn là một cô gái xấu xí khá trầm tính, khi đối mặt với việc bị bắt nạt, về cơ bản cô ấy không nói nhiều, như thể chẳng liên quan đến cô vậy, chỉ tập trung vào việc đọc.

Tuy nhiên, vào lúc đó, Trần Hoa đột nhiên cảm thấy cô không quen biết Mộ An An.

Khi Mộ An An rời bệnh viện thì đã khuya rồi.

Giang Thành là thành phố ven biển, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm là rất lớn.

Vừa ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô lập tức rùng mình.

Nhưng trong giây tiếp theo, Mộ An An cảm thấy chìm xuống, một mùi quen thuộc tràn vào mũi.

Mộ An An quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc, “Thất gia, chú còn chưa về sao?”

Tông Chính Ngự đem áo khoác đưa cho Mộ An An, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cà vạt buông hờ hững, hai tay đút túi quần.

Bên trong miệng vốn đang ngậm điều thuốc, nhưng khi đối mặt Mộ An An, liền dập tắt ở một bên, từ trong cổ họng “Ừm” một tiếng.

“Xong chưa?” – Tông Chính Ngự hỏi thăm.

Mộ An An gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Tông Chính Ngự nhíu mày: “Hả?”

“Thất gia, cháu có thể đưa ra một yêu cầu được không?”

“Nói.”

“Mối thù đêm nay, cháu muốn tự mình xử lý.” – Mộ An An trực tiếp nói.

Thông minh như cô, khi nhìn thấy vệ sĩ của Ngự Viên Loan tiến vào quán bar KING xử lý, liền biết Tông Chính Ngự nhất định sẽ không bỏ qua cho Trần Giai Lệ.

Mà Mộ An An từ trước đến nay tin rằng, thù của mình, mình báo.

Giống như Tông Chính Ngự năm đó đã dạy cô, cô chịu ủy khuất? Vậy liền dùng nắm đấm để đòi lại.

“Có được không, Thất gia?” – Mộ An An lần nữa hỏi.

Tông Chính Ngự cụp mắt, mặc dù không nói gì, nhưng khẽ gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Mộ An An thở phào.

Còn lo lắng Tông Chính Ngự không đồng ý.

Tông Chính Ngự vươn tay gỡ mũ trên đầu Mộ An An xuống, vuốt mái tóc dài mềm mại: “Mệt không?”

Mộ An An lắc đầu, đang muốn nói chuyện, vừa ngắng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tông Chính Ngự.

Đôi mắt của Tông Chính Ngự như là đôi mắt phượng rất đẹp, đuôi mắt vừa sâu vừa dài.

Không hiểu vì sao, Mộ An An thỉnh thoảng cùng Tông Chính Ngự đối mặt, luôn cảm thấy đôi mắt kia ẳn giấu rất nhiều thứ.

Anh là đang nhìn cô.

Mộ An An lại cảm thấy, anh giống như đang nhìn cái gì đó qua cô.

Mộ An An không hình dung được, dứt khoát không nghĩ nữa.

“Thật mệt mỏi.” – Cô cố ý nói.

“Vậy về thôi.”

Tông Chính Ngự bước chân dài.

Đi được hai bước lại phát hiện đứa trẻ này không có đuổi theo.

Quay đầu nhìn, Mộ An An vẫn đứng yên không đi.

Tông Chính Ngự nhíu mày: “Sao vậy?”

Mộ An An nghịch ngợm cười một tiếng: “Thất gia, cháu đi không nổi nữa, muốn cõng.”

Khuôn mặt nhỏ dáng vẻ vô lại, trực tiếp gọi khiến Tông Chính Ngự bất lực.

Nhưng Tông Chính Ngự biểu hiện tuy bất lực, nhưng vẫn đi đến trước mặt Mộ An An, ngồi xỗm xuống.

Mộ An An thuận thế úp sắp trên lưng Tông Chính Ngự, đem mặt dán vào tắm lưng rộng lớn của anh, cảm thấy nhẹ nhõm.

“Thất gia.”

“Hả?”

“Chú gần đây có đau đầu không?”

“Không.”

“Hy vọng chú vĩnh viễn đừng phát bệnh.”