Chương 43: Vương Gia

Bây giờ Lôi Lạc Thiên mới quay qua liếc nhìn người đứng bên ngoài xe ,thấy anh ta nhìn chằm chằm Trình Lam khí lạnh liền tràn lan.

Thần Vương nhận thức được hành động của mình ,liền thu hồi ánh mắt ,cất giọng kính cẩn :

"Xin chào Lôi lão đại, tôi là Vương Thần ,nghe tin Lão đại đến đây, tôi mạo phạm mời ngài đến Vương gia một chuyện ,nếu ngài đến quả thật rất vinh dự cho chúng tôi."

Tề Phong thấy Lôi Lạc Thiên mở lời thì không khỏi ngạc nhiên:

"Được".

"Vậy mời Lão đại theo chúng tôi".

Trong lòng Lôi Lạc Thiên không khỏi lạnh ,sao anh lại không biết mục đích của Vương Thần .Nếu như gọi Vương Thần là cáo già thì Lôi Lạc Thiên chính là hồ ly ngàn năm. Nhưng nếu anh không đến không phải là anh không để mafia vào mắt sao .Dù sao thế lực mafia cũng trải rộng trên khắp thế giới so với Lôi gia tuy có không bằng nhưng không thể coi thường:

"Thông báo cho Phàm Luân đem người tới ,mai phục Vương gia".

"Vâng". Tề Phong đang lái xe ,nghe mệnh lệnh của anh thì cung kính một tiếng rồi cầm điện thoại lên.

Vương Thần ngồi trong xe ,nhìn chiếc xe của Lôi Lạc Thiên từ từ đi theo mình trong lòng hắn dâng lên hận thù ,rồi lại nhớ tới khuôn mặt của cô càng làm cho hắn không khỏi ham muốn chiếm cô ra khỏi tay của Lôi Lạc Thiên.

Chiếc xe của Lôi Lạc Thiên qua cánh cổng to lớn từ từ tiến vào biệt thự Vương gia. Nhìn căn biệt thự trước mặt Trình Lam không khỏi cảm thán còn to hơn cả nhà chính của Lôi gia, đúng là ăn chơi, làm cho Trình Lam khẽ chửi thề :

"Mẹ kiếp ,kẻ thì hai miếng, kẻ không miếng nào".

Nhưng có lẽ Trình Lam đã nhận thức ra mình vừa chửi bậy nên che miệng quay qua xin lỗi Lôi Lạc Thiên:



"Lão đại, tôi thật sự không cố ý. Chỉ là tôi buột miệng haha....." Khuôn mặt gượng cười cố gắng lấy lòng Lôi Lạc Thiên, nhưng anh không làm gì chỉ hỏi vặn lại cô:

"Em thích vậy sao".

"Tiền thì ai chả thích nhưng tôi vẫn thích Lão đại nhất".

Khuôn mặt cười rạng rỡ của cô làm cho Lôi Lạc Thiên không khỏi ấm áp, khẽ hôn nhẹ lên môi rồi ôm cô vào lòng siết mạnh .

Từng bước theo chân Vương Thần vào phòng khách, căn phòng xa hoa hiện lên trước mặt .Khẽ ngồi lên ghế ,theo sau Lôi Lạc Thiên chỉ có Trình Lam và Tề Phong .Bỗng nhiên cửa căn phòng đóng sập lại, nhưng ba người của Lôi gia vẫn không hề tỏ ra hoảng sợ, vẫn rất bình thản .Lúc này Vương Thần mới không hề kiêng nể ai ,đây là địa bàn của hắn ,hơn hẳn hắn đã mất bao nhiêu công sức để thiết kế ra căn phòng này chỉ vì muốn gϊếŧ chết Lôi Lạc Thiên.

"Lôi lão đại ,nếu không phiền chúng ta làm một cuộc trao đổi nhỏ" .

Vương lão đại cứ nói .Lôi Lạc Thiên lạnh nhạt bình thản không buồn liếc nhìn Vương Thần ngồi ở phía đối diện làm cho hắn ta cảm thấy tức giận vì bị kinh thường .

"Tôi muốn tiểu thư đây làm người của tôi".

Lúc này Trình Lam chỉ muốn nhảy lên trước mặt hắn cho hắn một cái bạt tai nhưng phải cố kìm nén lại. Còn Loii Lạc Thiên nghe xong đề nghị của Vương Thần thì vãn bình thản nhưng nội tâm anh đang phát lạnh vì câu nói của hắn:

"Không thể".

"Cũng chỉ một người phụ nữ Lão đại hà tất phải hi sinh tính mạng mình ngay tại Vương gia chúng tôi".

Sao Lôi Lạc Thiên lại không nhận ra nguy hiểm trong căn phòng này nhưng anh là không muốn mất cô bởi vì cô chính là mạng sống của anh .Trình Lam liếc nhìn chiếc đồng hồ trong tay, đây là vật cô lúc nào ra khỏi Lôi gia cũng mang trong người .Nhưng không quét được bom trong đây càng làm cho Trình Lam lo lắng .Bỗng ánh mắt rét đi khi thấy có hàng trăm lỗ cực nhỏ liti trên màn hình đồng hồ điện tử sau khi quét qua cấu trúc căn phòng .Nhìn người đàn ông ngồi đối diện Lôi Lạc Thiên ,cô vừa cảm thấy hắn ngu lại vừa cảm thấy hắn cực kỳ thông minh ,đến Dimethyl cadmium cũng dám động đến.