Nhưng lực chú ý của Trần Dĩ Ninh dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, ánh mắt mờ mịt lấp loé, nhìn thậy sâu vào Diệp Giai Nhi!
Không ai biết trong lòng cô ta lúc này đang nghĩ gì… Thật ra, một vài thời điểm, những chủ đề mà phụ nữ hay thảo luận so với đàn ông lại càng cởi mở hơn.
Lại còn có một người phụ nữ như Trần Diễm An, độ nóng của chủ đề hoàn toàn không hạ xuống được.
Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, Trần Dĩ Ninh đều không nói tiếng nào, vẻ mặt và ánh mắt đều vô cùng trầm xuống.
Sau một hồi, trời càng ngày càng tối, sau khi Trần Diễm An nhận một cuộc điện thoại liền cấm lấy chiếc áo khoác da màu đỏ ở trên ghế salon và rời đi.
Mà Thẩm Hoài Dương, Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất cũng đã đánh bi – a xong và đi vào phòng.
Trên cánh tay tùy tiện vắt chiếc áo khoác âu phục, Trần Vu Nhất phong lưu phóng khoáng kéo Thân Nhã qua và chào tạm biệt.
Quý Hướng Không như có như không híp cặp mắt đào hoa, dường như đang tìm người nào đó, Thẩm Hoài Dương ở bên cạnh híp mắt lại, đôi mắt quét về phía anh ta nhiều thêm vài lần.
Mấy người đều lục tục rời đi, Trần Dĩ Ninh không nhìn Thẩm Hoài Dương, tròng mắt của anh quá mức khϊếp người, hoặc là nói, cô ta không dám nhìn vào, nhất là sau khi trải qua sự kiện kia.
“Giai Nhi, tôi còn có chút chuyện, tôi về trước!” Lời nói vừa dứt, cô ta cũng không đợi Diệp Giai Nhi lên tiếng, nhanh chóng đón một chiếc xe taxi.
Đợi sau khi Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, chiếc xe taxi sớm đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lông mày hơi nhíu lại, buổi tối nay Trần Dĩ Ninh có chút rất không đúng, luôn luôn không quan tâm, cô cảm thấy chắc chắn là vì chuyện Trần Chí Long bị bắt đi.
Chiếc Land Rover màu đen đi về phía trước trong đêm, những bông tuyết màu trắng từ trên không trung rơi xuống.
Sau khi do dự một lát, Diệp Giai Nhi chậm rãi ngập ngừng nói: “Em trai của cô giáo Trần, anh hẳn đã từng gặp rồi đúng không?”
“Ừm…” Đôi mắt Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, anh đương nhiên biết sau đó cô sẽ nói gì, anh nhướng mày nhưng không nói thêm.
“Cái đó… Cậu ta bị bắt đi… Anh có thể giúp đưa cậu ta ra ngoài được không?” Hai tay cô hơi nắm chặt vào nhau.
Ánh mắt rơi trên người anh, bờ môi mỏng của anh khẽ động, giọng nói trầm thấp: “Tôi là thương nhân, mọi thứ đều phải nói đến lợi ích, mợ Thẩm trả thù lao thế nào đây?”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại một lát, Diệp Giai Nhi cẩn thận trả lời: “Ở trong phạm vi năng lực của tôi, còn nữa, không thể đưa ra yêu cầu quá mức hoang đường!”
Cuối cùng, cô tức giận nhíu mày, tặng anh hai chữ: “Gian thương!”
Im lặng mấy giây, lập tức tiếng cười trầm thấp của anh truyền đến: “Ừm, không gian không phải là thương…”
“…” Khoé mắt Diệp Giai Nhi không chịu được mà giật giật, anh lại còn cảm thấy đương nhiên như vậy.
“Quan hệ của cô và cô giáo Trần rất tốt sao?” Một lát sau, Thẩm Hoài Dương giống như tùy ý mở miệng nói.
Cô hơi nghi ngờ một chút, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nói thật: “Rất tốt, sao vậy?”
Trong lúc nói, anh đánh lái sang trái, lái xe vào trạm xăng dầu, ánh mắt âm u trong đôi mắt lấp loé, bao hàm thâm ý: “Cô hiểu rõ cô ta đến mức nào?”