Hít sâu một hơi, Diệp Giai Nhi rất căng thẳng, sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô mới mở cửa bước xuống xe.
Nhưng phía sau không có động tĩnh gì, cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương vẫn ngồi ở chỗ đó, ngón tay dài mảnh khảnh gõ vào vô lăng, ánh mắt hơi ngưng đọng.
“Anh không đi sao?” Cô hỏi, là anh đã đề nghị qua mà, bây giờ đến bên dưới tòa nhà rồi, sao lại không động đậy?
“Chờ một chút nữa…” Anh nói.
Đợi gì nữa? Cô không hiểu.
Hai mươi phút sau, nhìn thấy thư ký Trần đã gặp tối qua bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen với hai hộp quà lớn trên tay.
Bước tới, thư ký Trần đưa hộp quà qua: “Tổng giám đốc, đây là thứ ngài yêu cầu chuẩn bị trước.”
“Ừ…” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt trả lời và nhận lấy.
Chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại cẩn thận như vậy, Diệp Giai Nhi kinh ngạc nhìn anh thêm vài lần, trong lòng khẽ rung động.
Bước vào phòng khách, Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy đang đặt bát đũa, khi họ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương cao ráo, tao nhã mặc một chiếc áo khoác cashmere sẫm màu, họ khó hiểu và sững sờ.
Cuối cùng, Diệp Đức Huy hoàn hồn trước: “Giai Nhi à, đây là ai vậy?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khó xử cắn môi, có chút không biết nên mở lời như thế nào.
Chân dài tiến lên một bước, cánh tay Thẩm Hoài Dương vươn ra ôm Diệp Giai Nhi vào trong lòng, không ngờ anh lại có hành động như vậy, cô khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mấp máy, mỉm cười nói: “Bác trai, bác gái.”
Hành động thân mật và ái muội như vậy đã gián tiếp giải thích mọi chuyện, hai người Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc đều kinh ngạc nhìn nhau, Giai Nhi quen bạn trai khi nào vậy?
Sau đó, Diệp Đức Huy ra hiệu bằng mắt với Quách Mỹ Ngọc, rõ ràng, Quách Mỹ Ngọc đặt bát đĩa xuống, nhìn Thẩm Hoài Dương: “Cậu là bạn trai của Giai Nhi nhà tôi sao?”
“Bác gái, cháu và Giai Nhi đã đăng ký kết hôn rồi, hơn nữa cô ấy đã mang thai được một tháng.” Giọng nói của Thẩm Hoài Dương dịu dàng, không thấp kém cũng không kiêu ngạo, tao nhã, tự nhiên, cao quý và giáo dưỡng biểu lộ ra ngoài.
Ngược lại, Diệp Giai Nhi lại rất căng thẳng, nhất là sau khi anh nói những lời này, cô cảm thấy cả người không bình tĩnh nổi nữa, cơ thể càng thêm cứng ngắc.
Kết hôn? Có thai? Diệp Đức Huy hiếm khi ha hốc mồm, ông đơ ra như khúc gỗ tại chỗ.
Phản ứng của Quách Mỹ Ngọc càng mạnh hơn, cơ thể lắc lư, hai tay nhanh chóng chống đỡ lên chiếc bàn phía sau, nhẹ nhàng thở dốc hỏi Diệp Giai Nhi: “Những điều cậu ấy nói là thật hay giả?”
Con gái là do bà nuôi từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa từng yêu đương với ai, bây giờ lại nói là đã kết hôn và có thai!
Là một người mẹ, sao bà lại không biết gì cả?
Mọi chuyện đã phát triển đến mức như bây giờ, đã không còn khả năng quay lại nữa.
Nghiến răng nghiến lợi, cô cũng liều, gật đầu thừa nhận: “Mẹ, những chuyện đó đều là thật!”
Quách Mỹ Ngọc vươn tay vỗ vào l*иg ngực đang nhấp nhô kịch liệt của mình, sau đó bà giơ tay chỉ vào Diệp Giai Nhi, sắc bén nói: “Rốt cuộc là như thế nào, con nói rõ ràng cho mẹ!”
Nhíu mày, đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhúc nhích, nhưng khi đang chuẩn bị nói, anh đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình có thứ gì đó mềm mại và mịn màng.