Chương 2016



Chương 2021

“Con có thể bảo đảm là thật, con làm giám định DNA là làm giấu cô ấy, cô ấy lúc đó không biết chuyện.” Quý Hướng Không thở dài một tiếng.

“Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Bà ta sửng sốt thốt lên, vẫn nhìn báo cáo giám định, rồi hỏi đi hỏi lại Quý Hướng Không không có nhầm lẫn chứ?

Quý Hướng Không lắc đầu: “Con từng này tuổi rồi, tuyệt đối sẽ không làm nhầm một chuyện quan trọng như này, con cũng đã nhìn đứa trẻ, thằng bé quả thật vô cùng giống con.”

Quý Hướng Không khẩn trương nói: “Vậy con ôm đứa trẻ về đây, cũng để mẹ xem thử.”

Quý Hướng Không nói: “Chuyện này phải nói trước với cô ấy.”

Giang Uyển Đình bèn thúc giục bảo anh gọi điện cho Trần Diễm An, nói bà ta tự tới khách sạn xem.

Hết cách, còn không làm bà ta lại thúc giục, Quý Hướng Không đã gọi điện cho Trần Diễm An, cô nghe máy, giọng điệu có chút cẩn thận, anh nói thật ý tứ của Giang Uyển Đình.

May mắn, Trần Diễm An không phản đối, sau đó hai người đứng dậy, đi tới khách sạn.

Huyền Diệp còn chưa ngủ, mắt mở to.



Trần Diễm An mặc quần áo vào cho cậu bé, sau đó lấy ra cái khăn dày, bọc đứa trẻ lại.

Âu Dương Tư vẫn ở phòng của cô đã nói: “Em bây giờ đi đâu?”

Trần Diễm An nói: “Đi xuống quán cà phê dưới tầng, có người muốn gặp Huyền Diệp.”

Âu Dương Tư thích nhất là góp vui, những lúc như này sao thiếu anh ta được?

Vì vậy, Quý Hướng Không và Giang Uyển Đình trong lòng vô cùng kích động cuối cùng nhìn thấy hai người cùng nhau đi tới.

Ngồi ở đối diện, Giang Uyển Đình đã rất nôn nóng ôm đứa trẻ vào trong lòng, động tác nhẹ nhàng vạch cái khăn ra, mặt của đứa trẻ lộ ra.

“Chỉ có thời gian 20 phút, hết thời gian, tôi phải bế nó lên tầng, bây giờ là 9 giờ.” Trần Diễm An nhìn giờ, bắt đầu tính.

“Rất đúng, bảo bối lớn và bảo bối nhỏ của nhà tôi đều phải đi ngủ, không có nhiều thời gian rảnh ở với hai người!” Âu Dương Tư cũng hừ một tiếng, có dáng vẻ của người sở hữu.

Máu mủ và cảm giác quả thật là một thứ rất kỳ diệu, khi nhìn thấy gương mặt của bảo bối nhỏ, Giang Uyển Đình có thể chắc chắn đứa trẻ là con của Hướng Không.

Quý Hướng Không là bà ta nuôi từ bé tới lớn, bộ dạng lúc nhỏ lúc này vẫn khắc ở trong đầu, bộ dạng của bảo bối nhỏ này như đúc ra từ một khuôn với anh.

Âu Dương Tư cảm thấy ngồi có chút không thoải mái, cơ thể cao ráo dịch về phía Trần Diễm An, sau đó đưa tay, ôm vòng eo mảnh mai của cô.



Động tác quá lớn lại chói mắt, nếu Quý Hướng Không còn không nhìn thấy, vậy thì mắt của anh mù rồi.

Sau đó, trong ánh mắt ẩn chứa hàn quang lạnh lẽo, trực tiếp bắn về phía Âu Dương Tư.

Không thèm quan tâm anh, Âu Dương Tư cảm thấy chỉ ôm eo như vậy vẫn không thoải mái, lại dựa sát vào ôm cô.

Cằm tì vào vai của cô, môi đôi cách dái tai của Trần Diễm An chỉ có mấy cm, sau đó vừa kinh thường vừa lạnh lùng liếc nhìn Quý Hướng Không: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người khác thân mật sao!”

Nghe vậy, ly nước trong tay Quý Hướng Không suýt nữa bị bóp vỡ.

Âu Dương Tư không thèm quan tâm anh, cọ cọ trên người Trần Diễm An, sau đó lại ăn đậu hũ, chiếm tiện nghi, trên gương mặt đào hoa đó viết to hai chữ — quá đã!

Trần Diễm An không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, cô đang dùng điện thoại xem đề nghị mà Spoll gửi cho, mà Giang Uyển Đình luôn nhìn chằm chằm bảo bối nhỏ, yêu thích không rời tay được.

Qua 20 phút, cô cất điện thoại đi, nói: “Đứa trẻ.”

Giang Uyển Đình còn chưa ôm đủ, mở miệng nói: “Đứa trẻ tối nay tôi có thể mang về nhà họ Quý không?”

“Không được!”

Trần Diễm An thiết diện vô tư, không hề do dự và lưu tình, tay trực tiếp đưa tới trước mặt Giang Uyển Đình.