Chương 2013



Chương 2018

Cuối cùng, đứa bé òa khóc, cô bước đến cho Huyền Diệp bú sữa.

Anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Trần Diễm An cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nhìn xong rồi thì đi đi.”

Quý Hướng Không còn muốn nói gì đó, nhưng anh biết là không thể. Không có cách nào khác, anh nhìn Huyền Diệp một cái rồi rời khỏi phòng.

Trở lại công ty, anh lấy đơn thỏa thuận ly hôn ra xem các điều khoản trên đó, sau đó cầm bút lên viết thêm một điều khoản nữa ở phía sau.

Buổi tối, Quý Hướng Không trở về nhà họ Quý, anh ném túi da bò lên đầu giường rồi đi ra ngoài, muốn thư giãn một chút.

Khoảng chín giờ tối, Giang Uyển Đình mới từ nhà hàng trở về nhà, người giúp việc nói cậu chủ đã trở về.

Bà ta lên lầu đi đến phòng Quý Hướng Không, trong lòng bừng bừng lửa giận. Đi công tác ở nước M hơn mười ngày cũng không nói một tiếng, cũng chẳng có tin tức gì, thật khiến người ta tức giận mà.

“Hướng Không, Hướng Không…” Giang Uyển Đình bước vào phòng, vừa mở cửa vừa gọi anh.

Trong phòng chẳng có ai cả, chỉ có áo khoác ném ở trên giường, lại đi đâu nữa rồi?

Bà ta bước đến cầm áo khoác lên treo lên móc, nhìn thấy túi da bò, bà ta tò mò cầm lên mở ra xem, trong đó là đơn thỏa thuận ly hôn.

Lúc nhìn thấy mấy chữ này, tâm trạng Giang Uyển Đình rất tốt, sau đó lại tiếp tục đọc tiếp, khi nhìn thấy vài điều khoản cuối cùng, bàn tay cầm tờ giấy bắt đầu run lên.

60% cổ phần của tập đoàn Quý Thị sẽ chuyển cho Trần Diễm An, bên dưới còn có chú thích, 25% cổ phần chuyển cho Trần Huyền Diệp, 15% cổ phần còn lại chuyển cho Giang Uyển Đình.

Chẳng phải Trần Diễm An nói sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Quý sao?



Vậy 60% cổ phần này là sao đây?

Còn nữa, Trần Huyền Diệp là ai?

Em trai hay thân thích của Trần Diễm An, vì sao phải chia cho 25%?

Giang Uyển Đình vốn bị bệnh cao huyết áp, sau khi nhìn thấy nội dung này, máu nóng xộc lên não.

Bà ta chống tay xuống giường để đề phòng chóng mặt, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Quý Hướng Không: “Con lập tức… lập tức về nhà cho mẹ!”

Quý Hướng Không vừa gọi món vừa nói: “Lát nữa con về, mẹ ngủ trước đi.”

“Không được, con phải về ngay cho mẹ, không kỳ kèo gì hết, hay là con nói cho mẹ biết con đang ở đâu, mẹ sẽ tới tìm con!” Giang Uyển Đình thở hổn hển.

“Có gì để mai hẳn nói, ở đây toàn đàn ông con trai, mẹ đến làm gì, mau ngủ đi.”

Giang Uyển Đình hết cách, đành phải dùng tuyệt chiêu của mình: “Đau quá, ngực đau quá, ối, đứng không vững nữa, ối giời ơi…”

Nghe bà ta kêu rên, Quý Hướng Không thật sự rất lo lắng, anh lập tức đứng lên, không tiếp tục ở lại nữa.

Trong khoảng thời gian chờ đợi Quý Hướng Không trở về, Giang Uyển Đình ngồi trên sô pha, tay cầm văn kiện vẫn đang không ngừng run rẩy.

Tập đoàn Quý Thị là người của nhà họ Quý vất vả duy trì, cố gắng đến mức như bây giờ không dễ dàng thì để anh tiêu xài phung phí như vậy sao?

Vừa nghĩ như vậy, huyết áp trên đầu của Giang Uyển Đình tăng cao, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, có cảm giác choáng váng, bà ta vội vàng chống đỡ.

Quý Hướng Không không có định ở lại nữa, đứng dậy, Trần Vu Nhất kinh ngạc nhìn anh: “Sao vậy?”