Chương 1996



Chương 2001

Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi vẫn còn đang khó hiểu, thì nhìn thấy Vân Triệt đã đưa một viên kẹo vào miệng mình.

Sau đó, mắt thằng bé chớp chớp mấy cái, lè cái lưỡi hồng của bé, ngã vào lòng ba mình.

“Thằng bé đang biểu diễn ăn kẹo, liếʍ hết nỗi buồn.” – Thân Nhã giải thích.

Người nhà họ Hoắc đối xử với Vân Triệt phải nói là cưng như trứng hứng như hoa, bé là người duy nhất trong cả nhà có thể trèo lên chân ông nội rồi đập mũi vào mặt ông, cái nết này là được cưng mà ra!

Cả nhà vừa mở mắt ra thì việc đầu tiên họ làm là Vân Triệt, Vân Triệt, chỉ cần thằng bé bị bế đi, là nguyên một ngày sẽ mất hút luôn, cả nhà họ Hoắc bây giờ đều vây quanh thằng bé.

Biết sao được, ngài Hoắc tới tuổi trung niên mới có con, cả nhà đã vui tưng bừng cả lên, Hoắc Đình Phong còn hơn thế.

Nghe vậy, Trần Diễm An và Diệp Giai Nhi đều không nhịn được nở nụ cười, đôi mắt nhỏ kia híp lại, quả nhiên là ngọt ngào đánh bay nỗi buồn.

Ngay sau đó, Hoắc Đình Phong ôm hết ba bé bi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại ba người ngồi.

Thân Nhã đang hỏi về tình hình của Trần Diễm An, cô kể lại ngắn gọn, bao gồm cả sự việc xảy ra ở ủy ban nhân dân hôm nay.

“Chuyện này phải tuỳ cậu nữa. Lúc đó khi mình phát hiện ra anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, cảm giác đó thật sự như từ trên trời rơi xuống. Từ thời đại học bắt đầu yêu nhau, trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất. Ngỡ đâu sẽ cùng nhau đi đến tận cùng. Nhưng không ngờ anh ta lại giáng cho mình một đòn chí mạng, giấu giếm mình qua lại với Lâm Nam Kiều không biết bao nhiêu lần, lúc đó mình thật sự muốn gϊếŧ người!”

Thân Nhã nói: “Hoàn cảnh của cậu vẫn đỡ hơn mình. Ít nhất, sau khi có ý nghĩ đó, anh ấy đã nói với cậu chứ không giấu giếm cậu, cũng không tiến tới người phụ nữ có hảo cảm kia.”



Trần Diễm An lắc đầu: “Hai trường hợp này dù là cái nào thì đối với phụ nữ mà nói đều không chấp nhận được.”

“Thôi, khó khăn lắm mới tụ tập được một lần, đừng nói mấy chuyện này nữa, nào, gọi món.” – Diệp Giai Nhi cắt ngang cuộc nói chuyện.

Bệnh viện.

Quý Hướng Không từ từ tỉnh lại, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía đầu giường, tưởng có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng không, không có.

Bên cạnh anh là Giang Uyển Đình và Mộ Dĩnh Nhi.

Anh thất vọng, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”

“Trần Diễm An á? Sau khi đưa con đến bệnh viện, cô ta rời đi rồi, chẳng thèm trông tí nào.”

Giang Uyển Đình đầy sự không vui.

Không nói được lời nào, Quý Hướng Không thở gấp.

Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ túc trực trước giường bệnh suốt.

“Với lại đợi con khỏe lại, hãy ký vào thỏa thuận ly hôn càng sớm càng tốt.” – Giang Uyển Đình nói.

Quý Hướng Không năm nay đã ba mươi hai tuổi, những người khác sớm đã được bồng cháu, nhưng bà ngay cả cái bóng còn chẳng thấy.

Rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này, Quý Hướng Không không nói gì, còn Mộ Dĩnh Nhi nói: “Bác gái à, bác về nghỉ ngơi trước đi, để cháu trông tổng giám đốc là được.”