Chương 1974



Chương 1979

Mà buổi tụ họp thương nghiệp này, Thẩm Hoài Dương chẳng muốn tham gia, trên cơ bản có thể từ chối liền từ chối, còn có những buổi xã giao, anh cũng sẽ từ chối toàn bộ.

Nhưng bữa tiệc này một năm mới có một lần, anh vẫn nên đi, dù sao cũng không thể quá chênh lệch quỹ đạo với xã hội.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Hoài Dương nói chuyện này với Diệp Giai Nhi, kêu cô ngày mai đi cùng mình.

Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Ngày mai có lớp, với lại giáo viên trong trường phải đến nghe em giảng dạy, em không thể đi được.”

Thẩm Hoài Dương rót một ly nước.

Nghe vậy, hàng lông mày tuấn tú nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ động: “Vậy bỏ đi, anh cũng không có hứng thú đi xã giao với đám người đó.”

Trong cả năm nay, tiệc tối và những buổi xã giao anh đều từ chối hết, Diệp Giai Nhi biết anh muốn ở cùng mình và hai đứa nhỏ, nhưng đàn ông cũng phải thỉnh thoảng đi xã giao.

Lại suy nghĩ một lúc, Diệp Giai Nhi nói: “Như thế này đi, em gọi điện thoại cho hiệu trưởng dời buổi học tối ngày mai sớm hơn một chút.”

“Đúng là vợ anh mà.”

Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, đôi chân thon dài bước về phía trước một bước, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.

Mặc dù Diệp Giai Nhi cảm thấy hạnh phúc, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Anh là một người đàn ông, nhưng càng ngày càng dính người.



Trần Vu Nhất gọi điện thoại cho thư ký, kêu cô ta chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai đi tham gia tiệc với anh ta.

Còn bên khác, Quý Hướng Không cũng gọi điện thoại cho Mộ Dĩnh Nhi, thông báo qua loa cho cô ta.

Mộ Dĩnh Nhi rất vui mừng, cô ta nói chuyện này với mẹ, mẹ cô ta nói: “Vậy đến cửa hàng chọn mấy bộ lễ phục đi.”

“Trong nhà có rồi, không cần phải đi chọn làm gì.” Mộ Dĩnh Nhi nói.

“Mẹ nghe nói buổi tiệc ngày mai là buổi tiệc quý tộc hàng đầu ở thành phố S, con không thể làm nó mất mặt được, đi đi.”

Mộ Dĩnh Nhi nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Quý có địa vị gì ở thành phố S, nếu như ăn mặc quá bình thường thì chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười. Đúng vậy, lần này cô ta phải chuẩn bị cẩn thận.

Thế là buổi sáng, Mộ Dĩnh Nhi xin nghỉ làm rồi sau đó đến trung tâm thương mại quốc tế cùng mẹ.

Ở khách sạn, Âu Dương Tư là bạn trai của Trần Diễm An, đương nhiên anh ta sẽ đi cùng cô: “Chúng ta có cần ôm bé cưng đi cùng không.”

“Không cần đâu, trẻ con đến mấy chỗ đó làm gì, vừa ồn ào lại ngột ngạt, ảnh hưởng không tốt cho thằng bé.”

Trần Diễm An đứng trước tủ quần áo, cô đang lựa chọn bộ lễ phục mà tối nay mình cần mặc.

Nghĩ lại cũng đúng, Âu Dương Tư kề gương mặt đẹp trai tới, ánh mắt lướt nhìn bàn tay đang di chuyển của cô: “Tối nay định mặc lễ phục màu gì thế, anh cũng phải đi chuẩn bị một chút.”

Đương nhiên Trần Diễm An biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt hạnh xinh đẹp nheo lại: “Anh định mặc đồ đôi à?”

“Hiểu rõ anh nhất vẫn là cục cưng.” Âu Dương Tư chậc lưỡi tán thưởng: “Quả nhiên em là người hiểu anh nhất.”