Chương 1964



Chương 1969

Nếu bà ta không nhớ lầm, thư ký trợ lý chính là cô gái Quý Hướng Không thích, bà ta tính nhìn thử xem.

Mộ Dĩnh Nhi đến bệnh viện, mở miệng gọi phu nhân, tặng không ít lễ vật, có lẵng hoa còn có giỏ hoa quả.

Ít nhất, về phương diện lễ phép này, Giang Uyển Đình đối với Mộ Dĩnh Như cực kỳ vừa lòng.

Còn về chuyện khác, bà ta cũng chưa điều tra.

Nhưng hiện tại có điều tra cũng không quan trọng, quan trọng là khiến Quý Hướng Thần cắt đứt tình cảm với Trần Diễm An kia, ký vào thỏa thuận ly hôn.

Thái độ bà ta đối với Mộ Dĩnh Nhi rất hòa ái, cũng rất quen thuộc, Mộ Dĩnh Nhi quả thực được cưng chiều mà lo sợ, trên mặt trước sau đều tươi cười, đón ý nói hùa với Giang Uyển Đình.

Buổi tối, Quý Hướng Không bị Giang Uyển Đình gọi tới bệnh viện, đợi anh vừa bước vào liền thấy Mộ Dĩnh Nhi, mày thoáng nhăn lại, không nói lời nào.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, ăn qua loa xong, Giang Uyển Đình bảo Quý Hướng Không đưa Mộ Dĩnh Nhi về nhà: “Tính tình của cô ấy không tệ, dịu dàng ôn hòa, ở bệnh viện nói chuyện với mẹ cả buổi, lúc này cảm giác tâm trạng tốt hơn nhiều, cũng muộn rồi, con giúp mẹ đưa cô ấy về đi.”

Nghe vậy, Quý Hướng Không không nhịn được lại nhìn về phía bà ta nhăn mày, tuy không tình nguyện, nhưng trước mặt người ngoài cũng phải cho Giang Uyển Đình mặt mũi, liền gật đầu.

Giang Uyển Đình rất hài lòng, mà khóe miệng Mộ Dĩnh Nhi cũng hơi cong lên, vốn là khói mù bao phủ trong lòng cũng tan đi một chút.



Một bên khác.



Trần Diễm An và Âu Dương Tư đang ngồi xe lửa, Âu Dương Tư mua vé xe lửa, không cần dùng chứng minh thư của hai người.

Đúng là máy bay rất nhanh, nhưng không thưởng thức được cảnh đẹp bên đường, ngồi xe lửa du lịch, cũng có cảm giác khác, cảnh sắc ngoài cửa sổ đều rất đẹp.

“Ăn chút gì đi, Nguyên Bảo.”

Âu Dương Tư cởi bỏ áo gió trên người, một thân áo sơ mi xanh nhạt, ngạo nghễ mê người.

“Đừng để em nghe được hai chữ này từ miệng anh! Nếu không sẽ cắt lưỡi anh! Yêu tiền đến nỗi không có liêm sỉ!”

Đôi mắt đẹp của Trần Diễm An lay động.

Âu Dương Tư chậc chậc mở miệng nói: “Em cũng khó hầu hạ thật đấy, đây là cách gọi đặc biệt của anh, ai cũng đừng mong tranh với anh!”

Kỳ thật, ngày từ đâu anh ta định gọi là An bảo, bảo bối An An, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của cô, anh ta không thể không bỏ những từ yêu thích này, lấy một từ anh ta thích, nguyên bảo.

Nguyên bảo, nguyên bảo, vừa là bảo bối, vừa ý chỉ tiền, có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim.

Trần Diễm An đã không thèm để ý tới anh ta, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, hiện tại nhớ lại, cô đã rời thành phố S rất lâu.

“Nhớ nhà à?” Âu Dương Tư nhìn ra trong lòng cô nghĩ đến cái gì.

“Có đôi chút.” Trần Diễm hạ mắt nói: “Có lẽ cũng không lâu nữa, tôi sẽ lại về thành phố S.”

Nhưng rốt cuộc là bao lâu nữa, cô cũng không dám khẳng định, có lẽ là hai tháng, cũng có lẽ là sau khi sinh con xong, nhưng cô nhất định sẽ quay lại thành phố S, hơn nữa sẽ trở về trong vẻ vang!