""Hạ Ngôn, sao anh có thể như vậy? Anh còn có tính người không? Cho dù tôi chết đi cũng sẽ không làm ra loại chuyện này để thỏa mãn thói quen xấu của anh!"" Cố Tích Niên gào khóc. Trong giây phút này, cô chỉ cảm thấy bầu trời của mình đã hoàn toàn sụp đổ...
""Tính người? Đối xử với cô còn cần thứ đó sao?"" Gậy ông đập lưng ông, so với những chuyện mà mẹ của người phụ nữ này làm ra, những chuyện bây giờ mà anh làm chỉ là một chút da lông mà thôi.
""Cái đồ ma quỷ này!"" Bị cô người làm xé rách áo, nửa thân trên mát lạnh. Ngoại trừ kiểu như áo ngực thì gần như bị xé hết sạch.
""Ha... Tích Niên, cô nên thành thật một chút, lộ ra bản chất của cô đi. Như vậy, có lẽ tôi có thể bảo họ đối xử với cô dịu dàng một chút.""
Bản chất? Cố Tích Niên cười tự giễu, anh cho rằng bản tính của cô nên là như nào?
Cho nên phải chịu đựng sự sỉ nhục, chà đạp, giày vò của anh sao?
""Được, được. Anh bảo họ thả tôi ra, để tôi tự làm, tôi biểu diễn cho anh xem."" Biểu cảm của cô trở nên lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng giống như không có linh hồn vậy.
Hạ Ngôn nở nụ cười hài lòng: ""Nên như vậy từ sớm chứ!""
Xé rách vẻ bề ngoài đơn thuần đáng thương, anh muốn xem xem từ sâu trong xương cốt của người phụ nữ này thối nát như nào, ánh mắt ra hiệu cho cô người làm đang bắt cô thả cô ra.
Cố Tích Niên chật vật đứng trước sô pha. Còn lúc này, người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh sô pha đã cởi hết chỉ còn lại một cái quần bốn góc.
""Hạ Ngôn, tôi từng nói, cho dù tôi chết đi cũng sẽ không làm theo mong muốn của anh!"" Cô cười khẽ một tiếng, đột nhiên xoay người, hai tay đẩy hai người làm nữ chắn ở phía sau, trực tiếp lao đến cột cầu thang.
Đột nhiên, Hạ Ngôn đứng dậy: ""Cố Tích Niên, cô muốn làm gì?""
Bước chân của cô không dừng lại, điên cuồng chạy nhanh qua đó.
"Ầm!" chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn.
Không hề do dự, đầu của cô đâm mạnh vào cây cột, máu tươi và nước mắt cùng nhau chảy xuống. Cơ thể của cô giống như mất đi khung xương, thuận theo cây cột, chầm chậm ngã xuống đất.
Phòng khách yên tĩnh, Hạ Ngôn đứng bên cạnh sô pha, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang nằm trên đất ở bên kia. Đầu của cô chảy máu không ngừng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cô vậy mà lại thật sự muốn tìm cái chết?
Dũng cảm quên mình như thế, kiên quyết như thế? Ngay cả chết cũng không sợ, chỉ vì không muốn bị người khác chạm vào sao? Cố Tích Niên, tại sao người phụ nữ này lại như vậy?
""Cậu, cậu chủ, bây giờ, nên làm thế nào đây?"" Người mặc áo đen bên cạnh khúm núm hỏi.
Ánh mắt màu lam đột nhiên lạnh như băng, chất chứa vô số tàn nhẫn và tức giận: ""Mặc quần áo vào, chuyện hôm nay, ngậm miệng hết lại, không ai được nhắc đến!""
""Vâng, vâng!""
Hạ Ngôn đi nhanh đến bên cạnh cây cột, cởϊ áσ khoác của mình che trên người Cố Tích Niên. Nhìn đôi mắt nhắm chặt của cô, người phụ nữ đáng chết này...!
Ôm ngang người cô lên: ""Lập tức gọi bác sĩ đến đây!""
Đám người làm có chút trở tay không kịp đối với tình hình của chuyện này, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
""Nhanh lên!"" Anh quát mắng một tiếng, ôm Cố Tích Niên đi lên tầng. Người phụ nữ này, là do anh nhìn nhầm cô rồi sao? Có lẽ, cô không tồi tệ như thế?
Phòng ngủ im lặng, không khí ở nơi này lạnh đến mức đóng băng. Các bác sĩ xếp thành một hàng, ai nấy đều cẩn thận cúi đầu.
""Cô ấy sao rồi?""
""Mợ chủ không có chuyện gì lớn, may mà không bị va vào chỗ hiểm. Nghỉ ngơi cẩn thận một thời gian, uống chút thuốc là được."
Hạ Ngôn thở phào, đôi mắt màu xanh liếc người phụ nữ đang nằm trên giường. Trong ánh mắt hiện lên không rõ một tia thương tiếc, đau đầu quá, đôi mắt cũng có cảm giác đau nhức, vô cùng khó chịu...
Lông mày nhíu chặt, cô chầm chậm mở mắt, ánh mắt có hơi mơ hồ, là do cô chết rồi sao? Đây là thiên đường? Hay là địa ngục?
"Mợ chủ, cô tỉnh rồi à?" Bên tai truyền đến tiếng nói êm tai của người phụ nữ.
Thuận theo tiếng nói, cô chầm chậm quay đầu. Trước mắt có một bóng người đang đứng, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, là cô người làm của nhà Hạ Ngôn?
Hóa ra vẫn chưa chết.
"Anh ấy đâu?" Cô thản nhiên hỏi.
"Cậu chủ ở phòng khách dưới tầng, nói nếu như cô tỉnh lại thì dẫn cô xuống tầng." Người làm nữ cung kính nói.
Dẫn cô xuống tầng? Anh vẫn không chịu tha cho cô. Hạ Ngôn, rốt cuộc anh muốn vô tình đến mức nào? Cố Tích Niên chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Cô người làm lấy một bộ quần áo trong xinh đẹp từ trong tủ quần áo để thay cho cô. Lại bảo cô ngồi xuống bàn trang điểm. Trong gương, sắc mặt của cô vô cùng khó coi, trên trán còn buộc vải băng.
"Tôi đã như vậy rồi còn phải trang điểm nữa sao?" Cố Tích Niên lạnh lùng hỏi.
"Là do cậu chủ dặn dò." Cô người làm chải tóc cho cô, tóc mái nghiêng trước trán vừa hay có thể che khuất vết thương.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Lần này muốn trang điểm xinh đẹp cho cô rồi tặng cho người khác sao?
Nhờ cô người làm dìu đỡ, cô chầm chậm xuống tầng. Anh ngồi trên sô pha như lúc sáng, tay đang lật tới lật lui quyển sách, chú ý thấy cô đi xuống, anh gấp quyển sách lại bụp một tiếng.
"Tỉnh dậy rồi?" Anh thản nhiên nói.
Tích Niên không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy anh.
"Đã ba giờ chiều rồi, đi thôi." Hạ Ngôn bỏ quyển sách xuống, đứng lên.
"Đi đâu?"
"Không phải cô muốn về nhà mẹ sao?" Nói xong, ánh mắt màu lam nhìn cô, sau đó đi thẳng đến cửa phòng khách.
Tích Niên vẫn đứng chỗ cũ, nghi ngờ nhìn hình bóng của anh. Chuyện gì vậy, sao đột nhiên anh thay đổi thái độ thế? Còn nói muốn đưa cô về nhà? Không phải là muốn dẫn cô đi bán chứ?
"Ngây ra đấy làm gì?" Hạ Ngôn quay đầu liếc cô một cái.
"Ồ, ồ." Có chút chưa hoàn hồn lại, Tích Niên nhanh chóng đuổi theo, giống như một con mèo nhỏ nghe lời đi sau anh.
Xuyên qua sân nhà rộng lớn, có một chiếc xe con dài hơn dừng trước cửa nhà.
Tên đàn em đứng bên cạnh cung kính mở cửa, Hạ Ngôn lên xe trước. Lúc cô cũng định lên xe, chân trước vừa bước vào.
Đầu đột nhiên ong một tiếng, hình như ngã về phía trước. Tiêu đời rồi, đầu cắm xuống đất nhất định sẽ rất đau.
"Bụp..." Cơ thể mềm mại ngã vào trong lòng rộng lớn.
Cố Tích Niên ngẩng đầu, người ôm cô lại là Hạ Ngôn? Cô chớp mắt mấy lần mới xác định thật sự không hoa mắt, người đàn ông u ám lạnh lẽo này lại nhảy từ trên xe xuống ôm cô?
"Anh..." Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cơ thể của cô cứng ngắc.
Hạ Ngôn dùng một tay ôm cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, xách cô lên xe ngồi như xách một con mèo nhỏ: "Còn lâu mới đến, cô có thể ngủ thêm một lúc."
"Tôi..." Tích Niên có hơi ấp úng, anh ngồi bên cạnh cô, có thể cảm nhận được hơi thở lãnh đạm từ trên người anh tỏa ra. Còn có bá đạo và vô cùng uy nghiêm, nhưng lại... có một chút, dịu dàng?
"Bảo cô ngủ thì ngủ đi, nói nhảm nhiều thế làm gì!" Hạ Ngôn lạnh lùng mở miệng, cứng ngắc ấn đầu cô xuống, nằm trên đùi mình.
Cố Tích Niên mở to mắt, anh lại muốn cô nằm trên đùi anh?