“Ái chà! Cô gái nhỏ à, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, sao cô lại đắc tội với Tổng giám đốc Hạ vậy?” Bà thím diêm dúa khẽ vẫy cái quạt lông ngỗng, quan sát Tích Niên từ đầu đến chân, ưm… Chiều cao không tệ, tỷ lệ tuyệt vời, ối cha, đặc biệt là khuôn mặt thuần khiết như nước này, đúng là cực phẩm!
Tích Niên lúc này vẫn đang bị hai người đàn ông giữ chặt tay, khiến cô không thể cử động được: “Buông tôi ra, các người không có lý do giam cầm tôi ở đây!”
“Lời nói của Tổng giám đốc Hạ chính là lý do! Còn tôi, chính là tú bà của hộp đêm này, tôi tên là Lý Phương, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách việc dạy dỗ cô, với ngoại hình của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi đảm bảo cô có thể nhanh chóng trở thành gái hàng đầu ở nơi này của chúng tôi.”
“Tôi sẽ không làm việc ở đây! Làm gái càng không thể, thả tôi ra!”
Tú bà hoàn toàn không quan tâm đến cô, tự mình nói: “Cô bắt đầu với việc hầu rượu trước đi. Cô gái à, tôi khuyên cô một câu, ở chỗ này của chúng tôi, nếu không muốn bị đánh chết thì ngoan ngoãn vâng lời cho tôi. Đã đến đây rồi, không có gì có thể theo ý cô hết!”
“Không thể theo ý tôi? Tôi không có bán thân cho các người, các người không có tư cách sai khiến tôi làm bất cứ chuyện gì! Cho dù là Hạ Ngôn cũng không được! Tôi chỉ là vợ của anh ấy chứ không phải người làm của anh ấy! Anh ấy không có quyền can thiệp vào sự tự do của tôi!”
“Hả, a ha ha ha, cô gái nhỏ à, cô nói cô là vợ của Tổng giám đốc Hạ à? Chao ôi, cô đây là muốn chúng tôi cười sái quai hàm à! Được rồi được rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, bây giờ vừa mới vào đêm, lát nữa sẽ có nhiều khách đấy, dẫn cô ta đến phòng hóa trang để thay đồ và trang điểm!”
Mặc cho Tích Niên khóc lóc ầm ĩ, người đàn ông vạm vỡ đó vẫn kéo cô vào phòng hoá trang giống như một con robot, rồi đè cô xuống ghế.
Thợ trang điểm bắt đầu thao tác trên khuôn mặt của cô, cô lắc đầu từ chối hợp tác liền bị tát thẳng một bạt tai để cảnh cáo! Những người này đều có biện pháp để đối phó với những cô gái không hợp tác, xử lý một cách suôn sẻ dễ dàng.
Cấu véo, tát vào mặt, chỉ trong một hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà trên người cô đã có vài nơi bầm tím, đau đớn đủ rồi, đầu óc cũng từ từ trở nên tỉnh táo.
Từ từ hiểu rõ phía sau hộp đêm này chính là địa ngục! Ở đây, cứ mãi khóc lóc vùng vẫy là một điều hoàn toàn vô ích, sẽ chỉ bị bạo lực hành hạ đến phải khuất phục.
Hừ… Không ngờ có một ngày cô lại lưu lạc tới bước đường này? Hạ Ngôn, rốt cuộc anh có thể tàn nhẫn đến mức độ nào? Lần trước là bán đấu giá, lần này lại đưa cô vào hộp đêm.
Rốt cuộc cô đã kết hôn với một con ác quỷ gì vậy?
Không, không được, không thể buông thả bản thân trong hộp đêm được, cuộc đời của cô không thể bị thao túng như vậy, phải bỏ chạy, cho dù dùng phương pháp gì đi nữa cũng phải thoát khỏi nơi này!
Bình tĩnh một chút, chỉ có bình tĩnh mới có thể chạy thoát từ trong tay của những người này.
Cô nhìn lướt qua phòng hóa trang, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc di động ở trên bàn trang điểm, cô nheo mắt lại, như thể đã nghĩ ra điều gì đó.
“Trang điểm như thế nào rồi?” Lúc này, tú bà đẩy cửa bước vào phòng hoá trang.
Thợ trang điểm lập tức đứng dậy: “Chị Phương, gần trang điểm xong rồi, thoa thêm một lớp son bóng lên là ổn.”
“Vất vả cô rồi!”
“Không vất vả! Mặc dù cô gái này lúc đầu cứ ầm ĩ, nhưng về sau cũng đã chịu ngoan ngoãn rồi.”
“Vậy sao? Chịu ngoan ngoãn nhanh như vậy à?” Tú bà đi tới nhìn Cố Tích Niên trong gương, ôi, sau khi trang điểm, nhan sắc của cô gái này càng thêm hấp dẫn!
Tích Niên đứng dậy, quay lại nói với tú bà: “Tôi biết tôi không thể chạy thoát, tôi không cầu xin gì khác, chỉ xin các người đừng đánh tôi nữa.”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi làm sao lại nỡ đánh cô chứ?” Tú bà dịu dàng nói.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn vâng lời, nhưng vừa rồi các người đánh tôi đau quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Tích Niên vừa nói, cơ thể vừa dựa vào bàn trang điểm, cái tay nhỏ đặt sau lưng, từng chút một chạm đến chiếc di động trên bàn trang điểm. Nhanh chóng nắm chặt trong tay!
“Được, Lý Phương tôi đây cũng không phải là người tàn nhẫn, cho cô nghỉ ngơi hai tiếng, lát nữa sẽ kêu bọn họ đưa cô đến phòng nghỉ ngơi để cô nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Chỉ hai tiếng thôi ư?”
“Yên tâm, hôm nay vẫn chưa để cô làm gái hầu rượu đâu, cô vừa mới đến, cái gì cũng không biết, sau khi cô nghỉ ngơi đầy đủ rồi thì hãy đi theo những cô gái khác để học cách tiếp khách! Có lẽ phải học vài ngày mới có thể chính thức làm việc.”
“À… Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Được, đưa cô ta đến nhà vệ sinh.” Tú bà nói với hai người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh.
Tích Niên được hai người này hộ tống đến nhà vệ sinh gần đó, sau khi cô bước vào thì hai người đàn ông đó canh giữ ở cửa nhà vệ sinh, giống như hai vị thần giữ cửa vậy, canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Không có cách nào để chạy thoát, mà cách duy nhất chỉ có thể tìm người cầu cứu. Đây cũng là hy vọng trước mắt của cô.
Trốn trong nhà vệ sinh, cô lấy chiếc di động mà vừa nãy tiện tay lấy được từ trên bàn, ngay lập tức gọi cho Trương Tiểu Quy, cũng không biết Tiểu Quy đã trở về sau chuyến du lịch nước ngoài hay chưa, gần đây cô ấy cũng không đến trường.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Thôi xong rồi!
Tiểu Quy vẫn chưa về sao? Cô dựa vào cửa nhà vệ sinh, cô nên tìm ai cầu cứu đây? Trong mấy số cô nhớ còn có Triệu Khiết Vũ.
Nhưng Triệu Khiết Vũ chắc chắn sẽ không đến cứu cô.
Lo lắng đến mồ hôi nhễ nhại, cô ôm chặt di động, ngẫm lại những số điện thoại mình nhớ, còn ai có thể đến cứu cô? Còn ai đây?
Thấy thời gian trôi qua từng chút một, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người ở bên ngoài sẽ nghi ngờ.
Nên làm sao đây!
Trong lúc sốt ruột thì một tia sáng loé lên trong đầu cô, đúng rồi! Cô còn nhớ số điện thoại của một người. Nếu anh ấy vẫn chưa đổi số…
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng bấm gọi, trong lòng thầm cầu nguyện, đây là hy vọng cuối cùng rồi!
“Tút, tút, tút” Bắt máy đi! Hãy bắt máy đi mà!
Sau vài tiếng tút.
“Alo, ai vậy?” Trong điện thoại phát ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Khi nghe thấy giọng nói ấy, Tích Niên kích động đến mức muốn khóc, tạ ơn trời tạ ơn đất, lời cầu nguyện của cô đã được ông trời nghe thấy. Cô trong giờ phút này, như thể một người đã ở trong bóng tối lâu ngày được nhìn thấy ánh sáng trong lúc bình minh, không kìm được khẽ nức nở.
“Ai vậy? Lên tiếng đi!” Đầu dây bên kia nói tiếp.
“Là, tôi…” Cô cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, khịt mũi lên tiếng.
“Em là Tích Niên?”
“Cứu tôi…” Cô ngẩng đầu lên, cố gắng nén nước mắt rơi xuống, bởi vì nếu khóc sẽ làm lem lớp trang điểm chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
“Tích Niên, sao vậy? Em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em khóc!”
“Tôi bị…” Sau khi kể lại ngắn gọn cô nhanh chóng cúp máy, Cố Tích Niên tắt di động, đi ra khỏi nhà vệ sinh sau khi đã ổn định lại cảm xúc của mình, hai người đàn ông vạm vỡ vẫn canh giữ ở bên ngoài, cô giống như tù nhân được đưa đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên.
Tú bà đã ngồi đợi ở đây từ lâu rồi, khi nhìn thấy Tích Niên quay về thì bà ta nói: “Đi lâu như vậy à?”
“Hôm qua đã ăn phải đồ bị hỏng.”
“À… Vì tôi đã hứa cho cô hai tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi nên tôi sẽ không nuốt lời, cô nghỉ ngơi ở đây đi!”
“Ừm, được.” Cô gật đầu.