Cơ thể cuộn tròn của Cố Tích Niên run lên bần bật, cô đã không thể giữ bình tĩnh thêm nữa. Cô gần như có thể nghe được tiếng thời gian dần trôi, thời gian nháy mắt trôi qua trong nỗi sợ hã của côi.
Không... Cô sợ đôi bàn tay béo ngấy kia lại chạm vào mình, cô sợ lại thêm hai tiếng đồng hồ nữa, khi quần áo bị cởi sạch sẽ thật sự xảy ra loại chuyện kia...
"Ôi chao, Hạ Ngôn đúng là đồ bạc tình bạc nghĩa nhỉ! Lại một tiếng nữa rồi, người đẹp này, giờ tôi nên cởϊ qυầи nhỏ của cưng hay nên cởi áσ ɭóŧ của cưng trước đây?"
Lý béo dùng ánh mắt đáng khinh đánh giá cô, liếʍ môi xoa tay hằm hè.
Cố Tích Niên lắc đầu nguầy nguậy, muốn đứng lên trốn nhưng hai chân lại bị Lý béo bắt lấy.
"Người đẹp, cưng có trốn cũng không thoát được đâu. Nơi này đều là người của tôi, cưng nghĩ mình có thể trốn đi đâu? Nếu cưng đã không ngoan thì chúng ta cởi cả quần lẫn áσ ɭóŧ đi. Trước để tôi nếm thử đồ tươi, sau đó lại chia cho anh em tôi thưởng thức."
"Không!" Cố Tích Niên giãy dụa.
"Kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không ai đến quấy rầy chúng ta đâu."
"Biếи ŧɦái, anh là đồ biếи ŧɦái!" Ai tới cứu cô với. Lạy trời, ai đến cứu cô đi.
Cô đã trơn bóng không đồ che thân rồi, tiếng khóc, tiếng thét chói tai vang vọng căn phòng.
"Người đẹp, cưng thơm quá..." Lý béo hít hà bên cần cổ Cố Tích Niên.
"Khốn nạn, mau thả ra! Cút đi!" Cô gào đến muốn rách cổ họng, đầu vang ong ong, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra.
"Ừm... bé cưng, giờ anh đây sẽ khiến cưng thoải mái!" Lý béo gầm khẽ, đang định hôn xuống thì có tiếng vặn cửa "lách cách" vang lên...
Cửa phòng bất chợt bị người mở ra.
Lý béo nằm trên người Cố Tích Niên dừng động tác, bị người đánh gãy hưng phấn làm anh ta bực bội quay đầu mắng: "Thằng ranh khốn nạn nào lại vào đúng lúc này hả?"
Cố Tích Niên há miệng thở dốc, cảm giác như đạt được giải thoát vậy. Cô không quan tâm người mở cửa là ai, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi người đàn ông đang đè nặng mình.
"Hừ, xem ra tao đến không đúng lúc nhỉ!" Người ngoài cửa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp.
"Hạ Ngôn!" Lý béo lập tức buông Cố Tích Niên đứng lên, kéo quần vừa cởi xuống lên: "Hừ, tao biết mày sẽ đến mà!"
Hạ Ngôn? Nghe đến cái tên này, Cố Tích Niên phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn phía cửa. Người ở cửa có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt màu đại dương sâu thẳm, gương mặt tuấn tú đẹp như được điêu khắc mà thành.
Đôi mắt màu xanh dương của Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô gái đang nằm úp sấp trên mặt đất, thấy cơ thể cô trống trơn không mảnh vải che thân thì đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Lý béo khinh thường nói: "Hạ Ngôn, coi như mày may đấy, ông mày còn chưa kịp chơi vợ mày đâu. Hợp đồng đã ký chưa? Trả công ty cho tao thì tao lập tức thả vợ mày ngay."
Hạ Ngôn hừ lạnh: "Thế à? Thì ra mày chưa kịp làm gì hả? Xem ra tao đến sớm quá rồi!"
Dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Gương mặt vừa nở rộ vui sướиɠ của Cố Tích Niên cứng đờ ra. Cô cho rằng mình nghe lầm, nhưng thấy anh xoay người rời đi mới biết đều là thật sự.
Lý béo cũng sửng sốt, một hồi lâu không kịp phản ứng: "Hạ Ngôn! Mày có ý gì hả?"
Hạ Ngôn không đếm xỉa gì đến Lý béo, khóe mắt xanh biếc liếc nhìn cô gái dưới sàn, môi nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Ha, tôi đến sớm như vậy chắc cô thất vọng lắm nhỉ?"
"Không... không phải! Tôi không phải như thế. Hạ Ngôn, sao anh luôn đối xử với tôi như vậy! Anh có thể không đến cứu tôi! Vì sao cứ phải đùa bỡn tôi chứ?" Sự căm hận của cô thiêu đốt tới đỉnh điểm. Thà rằng anh không đến, có lẽ cô đã không tức giận đến thế...
Hạ Ngôn cười lạnh, rõ ràng nhìn thấy nước mắt và sự phẫn nộ của cô nhưng lại chẳng quan tâm.
"Đậu má chúng mày chứ? Hai đứa mày đùa đủ chưa hả? Hạ Ngôn, con mẹ mày có định trả công ty cho tao không thì bảo!" Lý béo lúc này mới phản ứng lại, một tay bắt lấy Cố Tích Niên không mảnh vải che thân nhấc lên.
"A... anh muốn làm gì!"
Lý béo ôm cô bằng một tay: "Hừ, làm gì à? Hạ Ngôn... tao muốn cho mày nhìn tao làm vợ mày thế nào!"
Đôi mắt xanh biển kia lạnh như băng, hờ hững đáp lời: "Vậy sao?" Nhưng ai cũng không chú ý tới, tay anh đã siết chặt thành nắm đấm, gân xanh hằn lên dữ tợn.
Con ngươi Cố Tích Niên mở to: "Không, đừng, Hạ Ngôn cứu tôi, cứu tôi..." Cho dù cô không muốn khuất phục, nhưng đối mặt với tình huống như vậy thì cô thà rằng cầu xin Hạ Ngôn còn hơn. Mà bây giờ anh cũng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.
Nắm tay của Hạ Ngôn lại buông lỏng ra, đôi môi lạnh lùng cuối cùng gợn lên một độ cung: "Lúc này mới ngoan."
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Chỉ nghe một tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
"Đoàng"
Cố Tích Niên giật mình đờ ra, mà Lý béo đang ôm cô cũng cứng người. Nhưng sau đó...
Lý béo buông lỏng đôi tay đang ôm cô ra, cơ thể to lớn ngã khụy như không có giá xương chống đỡ vậy.
Cố Tích Niên chớp mắt, trong thoáng chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cụp mắt nhìn về phía gã béo, lại thấy trên đầu ông ta nhiều ra một lỗ máu!
Cô ngước nhìn Hạ Ngôn lần nữa, thấy được tay anh nhiều ra một khẩu súng lục đen bóng.
"Chết... chết rồi..." Hai chân cô run rẩy như muốn nhũn ra, tim đập nhanh vô cùng, vừa xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Ngôn nổ súng gϊếŧ người ư?
Hạ Ngôn lạnh lùng cất súng, đi về phía Cố Tích Niên: "Cái tật mạnh miệng của cô phải chữa sớm đi thì hơn."
Hạ Ngôn nói gì vậy? Cô không nghe thấy gì cả, trong đầu chỉ vẳng đi vẳng lại tiếng súng vừa rồi. Thấy Hạ Ngôn bước tới gần, đôi chân mềm nhũn của cô vô thức lùi lại một bước.
Thấy anh tiến tới ngày càng gần, cô chợt mất trọng tâm ngã ngửa về phía sau, phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cũng không ngã xuống sàn.
"Trốn cái gì mà trốn!" Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai cô.
Cố Tích Niên mở bừng mắt, thấy bản thân đã bị vây trong lòng anh, cô chột dạ nói: "Anh có..."
Hạ Ngôn cũng không trả lời cô, chỉ cởϊ áσ khoác phủ lên cơ thể trơn nhẵn của cô, ôm ngang cô lên: "Nên về nhà rồi."
Người lạnh lùng như anh lại hiếm khi lộ ra giọng nói ấm áp như vậy. Cố Tích Niên rõ ràng rất sợ hãi, nhưng nghe lời này không hiểu sao lại an tâm xuống.
Chờ Hạ Ngôn ôm cô ra khỏi phòng, cô thấy được bên ngoài nằm ngang nằm dọc một đống người, mùi máu tươi nồng nặc ập tới... Những người này đều chết rồi sao?