Chương 25: Dạy dỗ thê thảm

“Chờ đã! Cảnh Nhi, cô vừa mới nói cái gì? Cô yêu Hạ Ngôn?” Tích Niên hỏi.

Người phụ nữ này lại muốn chơi trò gì vậy? Đôi mắt màu xanh dương nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Trương Cảnh Nhi ưỡn ngực, ngẩng đầu lên đáp: “Đúng, tôi yêu anh ấy, tôi thật lòng thích anh ấy. Cố Tích Niên, cô đừng giở những thủ đoạn này ra nữa, tình cảm giữa tôi và anh Hạ sẽ không bị cô phá hoại dễ dàng như vậy đâu.”

“Ha ha, nhưng Cảnh Nhi à, Hạ Ngôn là chồng của tôi, người phá hoại tình cảm của người khác là cô. Bây giờ cô nói mấy lời này, không cảm thấy mình đang đảo khách thành chủ à?”

“Vậy thì sao? Tình cảm của chúng tôi là… trải nghiệm, có được, sống chung...” Lời nói kiêu ngạo của Trương Cảnh Nhi đột nhiên dừng lại, mở to hai mắt nhìn người đang bước vào cửa. Ngay khi cô ta nói ra những lời đó, có một người đàn ông trung niên từ ngoài đi vào.

“Bố...” Trương Cảnh Nhi run rẩy gọi, cơ thể vốn đang tựa vào lòng Hạ Ngôn đột nhiên ngồi thẳng dậy.

“Bác trai cũng nghe rồi đó, chứng minh những lời con nói không phải là đang nói dối. Chuyện này con tin bác biết xử lý thế nào.” Cố Tích Niên lịch sự nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.

Bố Trương tức giận đến đỏ mặt tía tai, trừng mắt thật lớn, lao nhanh về phía Trương Cảnh Nhi: “Đứa con gái bất hiếu này, học cái gì không học lại ở bên ngoài bày ra mấy thủ đoạn này! Mày mới bao nhiêu tuổi mà đã học cách tự chà đạp chính mình?”

“Bố, bố ơi, không phải như vậy đâu. Bố hãy nghe con giải thích!” Trương Cảnh Nhi sợ hãi la lên.

“Giải thích? Tao nghe hết rồi. Cái thể diện già của tao bị mày làm mất sạch cả rồi! Tích Niên đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, thế mà mày lại đi dụ dỗ chồng người ta. Mày quả thật chẳng biết nhục là gì, để xem lát về nhà tao sẽ trừng phạt mày như thế nào!”

Ba Trương nắm tay Trương Cảnh Nhi, gần như vừa lôi vừa kéo cô ta ra ngoài.

“Hu hu, bố ơi… Con sai rồi, con biết lỗi rồi.” Trương Cảnh Nhi khóc lóc.

Bố Trương tức giận kéo con gái đi, khi đi ngang qua người Cố Tích Niên thì hơi ngừng bước: “Tích Niên à, là con gái nhà chúng tôi có lỗi với con. Con bé làm ra mấy chuyện mất mặt này, bác nhất định sẽ dạy dỗ nó thật đàng hoàng. Phải để con bé nhớ kỹ bài học lần này, sau này nó sẽ không dám làm bậy nữa! Con bé chết tiệt, còn chưa chịu nói xin lỗi người ta!”

“Không muốn!”

Bố Trương trừng mắt liếc nhìn Trương Cảnh Nhi.

“Xin, xin lỗi, tôi sai rồi. Tích Niên, sau này tôi sẽ không dám nữa! Nếu tôi còn tái phạm thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Rõ ràng Trương Cảnh Nhi vô cùng sợ bố mình, cô ta nghẹn ngào nói.

Bố Trương hừ một tiếng: “Hừ, lát về sẽ xử lý mày!” Ông ta ngừng một chút rồi nhìn về phía Tích Niên:



“Tích Niên, chuyện này mong con đừng đồn ra ngoài, tương lai con bé còn dài, sau này còn phải học đại học nữa.”

“Xin bác trai cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào. Bác cũng nên uống ít rượu lại nhé!”

“Ừ, cảm, cảm ơn con.” Bố Trương kéo mạnh đứa con gái đang khóc lớn đi ra ngoài.

Bố con họ đi rồi, căn phòng ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Cố Tích Niên mới đi về phía Hạ Ngôn: “Hạ Ngôn, anh thông minh như vậy, tin chắc tôi chẳng cần giải thích thêm về chuyện mấy bức ảnh đâu nhỉ? Chuyện ngày hôm đó, tôi không làm!”

Hạ Ngôn nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Dễ dàng bỏ qua cho Trương Cảnh Nhi như vậy, đúng là một người phụ nữ lòng dạ yếu mềm!”

“Anh cho rằng làm vậy là bỏ qua dễ dàng cho cô ta hả? Đối với cô ta mà nói, đây đã là sự trừng phạt lớn nhất.” Cố Tích Niên bình thản đáp.

Bình thường Trương Cảnh Nhi sợ nhất chính là bố của mình, hậu quả lần này thực sự vô cùng nặng nề với Trương Cảnh Nhi. Tuy nhiên lời Hạ Ngôn nói khiến cô cảm thấy buồn cười, người đàn ông này trước sau vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thế, như thể đã sớm đoán được hết tất cả sự việc. Có lẽ anh đã nhìn thấu Trương Cảnh Nhi từ lâu, chỉ là muốn thấy hai chị em cô lục đυ.c đấu đá.

Hạ Ngôn, anh thật vô tình.

Tích Niên lập tức nhắm hai mắt lại, nói không sợ là nói dối. Nhìn Hạ Ngôn lạnh lùng và vô tình như thế, cô sợ người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ hơn.

“Cô sợ sao?”

Cô hơi mở mắt ra: “Anh đã từng nói rằng sẽ không làm gì mắt tôi. Tôi đã chứng minh được rồi, chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

Bàn tay to của anh chậm rãi trượt khỏi mặt cô.

Lúc Cố Tích Niên định thở phào nhẹ nhõm, bàn tay trượt khỏi mặt cô thuận thế trượt xuống cổ, sau đó là xương quai xanh của cô…

“Anh đang làm gì thế?” Cố Tích Niên bỗng nhiên giữ bàn tay của anh lại.

“Không hiểu sao?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Anh đừng như vậy!”



Hạ Ngôn đột nhiên tới gần, áp sát vào tai cô thổi một hơi: “Cô gái, bất kể chuyện này cô có bị hãm hại hay không, cô cũng nên nhớ kỹ cho tôi, bây giờ thể xác cô là của ai, đừng mơ thoát khỏi tôi. Nhớ cho kỹ, hiện tại cô thuộc về ai. Thể xác trống rỗng này không được cho phép thì bớt phóng túng một chút!”

Nói xong, anh mạnh mẽ cắn một cái lên lỗ tai cô.

“Á...” Cô đau quá kêu lên, đẩy Hạ Ngôn ra rồi sờ lên lỗ tai mình, trên đó đã chảy máu.

Hạ Ngôn khẽ liếʍ máu trên môi mình, cười lạnh một tiếng.

“Hạ Ngôn, sao anh có thể làm như vậy?” Cô đau đớn xoa tai như sắp đứt tới nơi, dễ dàng nhận ra được lúc nãy anh cắn mạnh thế nào.

Thật khó hiểu, hiểu lầm đã giải quyết rồi, tại sao anh vẫn lạnh lùng như thế. Rốt cuộc cô đã làm gì khiến anh hận cô như vậy chứ? Vì lý do cô không còn là gái trinh sao?

Tuy nhiên, sự việc này cô cũng không có cách bù đắp. Cô ấm ức mím môi: “Tôi mệt rồi, cả đêm không ngủ, tôi đi ngủ trước.”

Đánh mất lần đầu, cô không thể phản kháng. Kết hôn với Hạ Ngôn, cô không thể chống cự, toàn bộ chuyện xảy ra đều vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Cô có khả năng làm được gì đâu chứ?

Tối qua nhờ có Tiểu Quy giúp đỡ mới tìm được người đàn ông trêu chọc cô, tốn rất nhiều sức lực mới hoàn thành những việc này. Có lẽ điều an ủi duy nhất lúc này là có Tiểu Quy bên cạnh, nơi gửi gắm duy nhất chính là bố, cô còn phải cố gắng tìm bố về.

Chưa từng được ngủ một giấc lâu như vậy, vừa ngả lưng xuống thì một ngày trôi qua.

“Xin lỗi Tiểu Quy, đã nói mời cậu ăn cơm mà tớ ngủ hơn hai mươi tiếng. Bây giờ tớ tới tìm cậu ngay.” Cô cầm điện thoại chạy ra ngoài, cũng nhờ cô ấy bận rộn giúp cô chạy tới chạy lui khắp nơi suốt đêm.

Cố Tích Niên chạy ra ven đường, khi vừa định giơ tay bắt taxi.

“Két...” Một chiếc minibus đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Lúc cô chưa kịp phản ứng kịp thì cửa xe đã mở ra, vài người trên xe bước xuống bịt lấy miệng cô kéo lên xe: “Á… Các người là ai, các người là ai?”

Gần như là bị kéo mạnh lên xe, cảm giác chiếc xe đang chạy về phía trước. Cô hốt hoảng liếc nhìn người trên xe, từng tên đều có vẻ mặt dữ dằn ác độc.

Bắt cóc sao?

“Con đàn bà thúi, mau im lặng cho ông đây một chút!” Đột nhiên có một tên vung quyền đấm vào đầu cô.

Á… đau quá. Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, cô chẳng thể cảm nhận gì được nữa.