“Ông ơi, cháu có thể dự tiệc sinh nhật của ông không?” Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Ông cụ cau mày, có vẻ xấu hổ vì không muốn nhìn thấy một cô gái mập mạp như vậy xuất hiện trong bữa tiệc thượng lưu, lại càng không muốn lòng tự trọng của cô bị tổn thương.
"Chị ba, đừng làm khó ông nội nữa. Đến lúc đó, người ta sẽ hỏi cô gái mập này là người nhà nào, lẽ nào phải để ông nội nói là người nhà họ Lạc? Để người khác cười nhạo gia đình họ Lạc trong tiệc mừng thọ của ông nội à? ” Lạc Gia Tuyết chế nhạo nói.
" Đúng vậy, Thiên Ngưng, trước đây các bữa tiệc của Lạc gia con đều ở trong phòng không ra ngoài, lần này cũng thôi đi." Diêu Thục Phân nói.
“Ông ơi, nếu nửa tháng sau cháu có thể giảm cân thành công, có thể tham gia tiệc sinh nhật của ông được không ạ?” Lạc Thiên Ngưng lại hỏi.
Ông cụ nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Thiên Ngưng, vẫn thỏa hiệp, nói: “ Thôi, nửa tháng sau, cháu đến gặp ông.”
Lạc Thiên Ngưng biết rằng ông nội đã đồng ý. Đối với cô, cả Lạc gia này người cần lôi kéo nhất chính là ông nội. 45% cổ phần của Tập đoàn Lạc thị nằm trong tay ông lão, 5% nằm trong tay Lạc Thiên và 10% trong tay Lạc Gia Thần. Ba cô cháu gái này đều không có một phân, vì vậy chủ nhân thực sự của Lạc gia, là ông cụ.
Lạc Thiên Ngưng muốn đứng vững trong nhà họ Lạc, muốn chen vào tầng lớp thượng lưu để được tiếp cận Lục Vi, bước đầu tiên là lôi kéo được ông cụ.
Lạc Gia Tuyết tức giận nhìn cô, Lạc Thiên Ngưng bỏ qua sự tức giận trong mắt cô ta, đứng dậy nói: “sau này con sẽ không ăn tối nữa, không cần gọi con.”
Cô thay giày thể thao rồi đi ra ngoài chạy bộ. Lạc Gia Tuyết ở sau lưng cô, hừ lạnh một tiếng: "Có thế nào thì cũng chỉ là cái đầu heo."
Một tuần nay, mỗi ngày cô đều nâng cao mục tiêu lên một chút cho bản thân, hiện tại có thể chạy được 2km rồi. Cô phải khôi phục thể lực ban đầu càng sớm càng tốt, nhanh chóng nắm bắt quyền lực, mới có thể đủ sức đối mặt với Lục Vi.
Nghĩ đến cảnh Mike lặng lẽ ngã xuống đất với đôi mắt trống rỗng mở toang, trong lòng Lạc Thiên Ngưng tràn ngập hận thù, cô quỳ xuống quỳ lạy nhưng kết quả không thay đổi được. Còn Tiêu Văn Uyên, anh ta đã hứa nhưng lại để cô chết một cách thê thảm , cô nhất định phải báo thù!
Cô dồn sức mạnh lên và chạy một lần nữa. Bên đường, trên chiếc xe Audi màu đen, người đàn ông nhìn tài liệu trong tay, sốt ruột hỏi: “còn bao lâu nữa?”
Trợ lý Tiêu Nhuệ lo lắng lau mồ hôi, nói: “Xin lỗi Chủ tịch, xe đột nhiên bị hỏng, Tôi đã gọi cho chi nhánh Hải Thành , để họ phái một chiếc xe khác qua đây rồi. ”
Mặc Đình Thâm nhíu chặt lông mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gái mũm mĩm lại bước tới chỗ xe của anh. Lần này, cô dừng lại và nhìn vào kính cửa sổ xe một lúc lâu.
Lạc Thiên Ngưng không nhìn thấy được trong xe có người, chỉ là chiếc xe đã đậu ở bên đường nửa tiếng đồng hồ, bất động, cô trong tiềm thức cho rằng không có ai trong đó. Mặc Đình Thâm ngồi bên trong, nhìn cô gái đang nhìn anh, nhìn chằm chằm trong mười giây. Đôi lông mày của cô gái rất thanh tú, chỉ là có quá nhiều thịt trên khuôn mặt, che đi vẻ đẹp của cô ấy.
Ngay khi Tiêu Nhuệ chuẩn bị xuống xe để đuổi người, Lạc Thiên Ngưng đột nhiên hét vào cửa sổ xe: “mày béo chết đi!”
Mặc Đình Thâm rùng mình một cái, lập tức có chút buồn cười. Anh tưởng rằng cô gái đang nhìn mình ở trong xe, ai biết rằng là cô chỉ coi cửa xe thành gương soi một chút.
Lạc Thiên Ngưng siết chặt nắm đấm nói: "Lạc Thiên Ngưng! Xin mày mau gầy đi! Sắp không kịp rồi!”
Cô lúc nào cũng phải tự nhắc nhở bản thân về mối thù kiếp trước, mới có thể thúc giục bản thân phải nhanh lên một chút, nhanh chóng trở lại trạng thái của Rose, nếu không đợi đến lúc Lục Vi kết hôn với Tiêu Văn Uyên, sát thủ Ám Uyên nhiều như thế, cô không thể một mình đi vào được. Nghĩ đến bạn bè ngày trước cùng sinh ra tử, Lạc Thiên Ngưng nhớ Lục Vi nói rằng sẽ nhổ sạch đám thân tín của cô ở Ám Uyên. Cô lớn lên cùng Tiêu Văn Uyên, chứng kiến Tiêu Văn Uyên từng bước phát triển Ám Uyên, trở thành cánh tay phải của Tiêu Văn Uyên, thậm chí còn nuôi dưỡng một đội thân tín của mình, những người đó đều là người nhà của cô. Cô phải nhanh chóng đứng vững mới có thể bảo vệ được người khác.
Có một câu Lục Vi nói đúng, cô chỉ là một con dao trong tay Tiêu Văn Uyên thôi, vì thế bọn họ nhiều sát thủ như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phế như quân cờ. Còn Lục Vi, sau lưng cô là toàn bộ Lục gia, Tiêu Văn Uyên sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ta.
Mặc Đình Thâm nhìn cô gái ngoài cửa kính xe, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, trong mắt hiện lên sự căm hận vô tận, Mặc Đình Thâm mỉm cười, một học sinh trung học có thể có hận thù gì chứ? Lạc Thiên Ngưng không chú ý đến người đàn ông ngồi trong xe, tiếp tục tăng tốc chạy. Xe do chi nhánh phái qua cũng đã đến, Mặc Đình Thâm rời khỏi con đường này, loại chuyện nhỏ này căn bản không đủ cho anh để trong lòng.