Hách Ngư vốn dĩ là một người hầu mới, chưa được phân công công việc cụ thể, Lạc Thiên Ngưng dứt khoát nói với chú Lê một câu, để Hách Ngư chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, chú Lê liền đồng ý.
Hách Ngư vui vẻ đi theo đuôi Lạc Thiên Ngưng hỏi: "Tiểu thư, cô thật sự đã gầy đi rất nhiều."
"Gầy thôi là chưa đủ. Tôi muốn luyện tập thân thể. Vốn dĩ thể lực quá tệ." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Vậy tiểu thư có cần đến phòng tập ở bên ngoài không?” Hách Ngư hỏi.
"Không cần, tôi đã đăng ký một khóa huyến luyện đấm bốc rồi. Đi đến đó." Lạc Thiên Ngưng nói.
“Tiểu thư, cô học nhất định sẽ rất ngầu!” Hách Ngư nói.
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười, thoáng thấy Trương ma ma đi tới, cô lập tức xoay người đỡ lấy một thân cây, nôn lên.
Hách Ngư sợ hãi, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cô sao vậy?"
Lạc Thiên Ngưng ôm bụng, nháy mắt với cô ấy, nghiêm khắc mắng: "Cô gọi lớn như vậy làm gì? Sợ người khác không biết à?"
Hách Ngư lập tức im lặng, đỡ Lạc Thiên Ngưng, một tay vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu thư, cô có cần đến bệnh viện không?”
"Ngày mai đi ... đi bệnh viện ... phá đi, nếu không, nhà họ Lạc này tôi sẽ không có chỗ đứng..." Lạc Thiên Ngưng nghẹn ngào.
Trương ma ma tất cả đều thấy trong mắt, lặng lẽ chạy đến phòng của Diêu Thục Phân, nói với bà ta chuyện này.
Diêu Thục Phân nhếch miệng sung sướиɠ, tiểu nha đầu, để xem mày lấy cái gì để cướp đồ của mẹ con tao!
Diêu Thục Phân để Trương ma ma ra ngoài, rồi gọi một cuộc điện thoại, nói: "Giúp tôi tìm hai người, nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Ngưng , bất kể nó đi đâu, tôi đều muốn nhìn thấy ảnh!"
Lạc Thiên Ngưng, rất nhanh tao sẽ cho mày thân bại danh liệt!
Ngày hôm sau, Lạc Thiên Ngưng cùng Hách Ngư ra ngoài, hai người đến bệnh viện, tiến vào đi hai vòng, vô tình đυ.ng phải một người.
Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, đυ.ng phải anh. Có sao không?"
“Không sao.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên.
Lạc Thiên Ngưng nhìn lên, người đàn ông trước mặt mặc áo khoác trắng, đeo kính viền vàng, đường nét dịu dàng như ngọc.
"Tiểu thư, Là bác sĩ Ôn." Hách Ngư nhắc nhở.
“Ai?” Lạc Thiên Ngưng ngơ ngác.
“Bác sĩ Ôn, công tử của nhà nổi tiếng giới y học trong nước, trẻ tuổi mà đã làm giáo sư, người không biết sao?” Hách Ngư quanh năm đến bệnh viện chăm sóc mẹ, ít nhiều cũng nghe được một chút.
"Ồ ... chưa nghe qua..." Lạc Thiên Ngưng thì thầm.
Ôn Tử Dương: "..."
“Tử Dương, làm gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Đình Thâm đang từ phía sau đi tới.
Vẫn là dáng dấp của một bộ âu phục cùng giày da, khi lại gần khiến người ta cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống, rõ ràng là nét mặt thanh tú, nhưng lại luôn một bộ mặt thẳng tắp, nhìn rất lạnh lùng.
“Không có gì.” Ôn Tử Dương đưa tay về phía Lạc Thiên Ngưng: “Xin chào, tôi tên là Ôn Tử Dương.”
Lạc Thiên Ngưng đưa tay bắt tay: "Xin chào. Lạc Thiên Ngưng."
Cô nhớ rằng Mặc Đình Thâm đưa cô về khách sạn ngày hôm đó, bảo Tiêu Nhuệ đi tìm bác sĩ, gọi là Ôn Tử Dương. Chính là người này ư?
“Không có gì thì đi thôi.” Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói, thậm chí không thèm nhìn đến Lạc Thiên Ngưng, như thể hai người không quen biết nhau.
“Được.” Ôn Tử Dương xoay người rời đi.
Lạc Thiên Ngưng liền không vui, dựa vào đâu anh muốn đến nhà cô liền đến nhà cô, muốn cùng cô hợp ý liền hợp ý, bây giờ muốn không để ý đến cô liền không để ý cô?
“Tôi có chuyện!” Lạc Thiên Ngưng lớn tiếng nói.
Ôn Tử Dương quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đang nắm chặt tay, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của Mặc Đình Thâm, đôi mắt to tràn đầy không cam lòng.
“Cô Lạc có chuyện gì vậy?” Ôn Tử Dương hỏi.
“Tôi bị ốm!” Lạc Thiên Ngưng thản nhiên nói.
“Có bệnh thì đi gọi bác sĩ, Tử Dương rất bận.” Mặc Đình Thâm quay đầu lạnh lùng nhìn cô.
“Bác sĩ Ôn cũng là bác sĩ, tôi chỉ muốn bác sĩ Ôn đến khám cho tôi.” Lạc Thiên Ngưng nói.
Ôn Tử Dương nhìn thấy cảnh này, vui sướиɠ.
Một người cố chấp cứng đầu, một người cứng nhắc có chết cũng không nhường, hai người quen biết nhau à?
Mặc Đình Thâm liếc xéo Ôn Tử Dương, ánh mắt ấy, như muốn đóng băng chết Ôn Tử Dương nếu anh ta dám đồng ý.
Ôn Tử Dương vẫn là tò mò, không sợ chết đồng ý: "Cô Lạc, đi theo tôi."
Lạc Thiên Ngưng "ậm ừ" một tiếng, đắc ý liếc nhìn Mặc Đình Thâm một cái, ý chính là nói, anh không phải là không quen biết tôi sao? Không quen thì đừng cản tôi khám bệnh.
Hách Ngư bị vẻ mặt của Mặc Đình Thâm làm cho hoảng sợ đến mức không nói lời nào, nhanh chóng đi theo Lạc Thiên Ngưng vào văn phòng của Ôn Tử Dương.
Mặc Đình Thâm vẻ mặt u ám, cũng đi vào trong.