Editor: Cigarred
group: https://www.facebook.com/groups/456482882125909
Đến khi chụp xong cũng đã hai giờ chiều.
Khi Nhan Mộc Hi thay quần áo chuẩn bị rời đi thì Đoạn Thích ngăn cô lại.
“Có chuyện gì?”
Anh ta ấp úng hỏi: “Cô…cô làm nghề gì?”
Nhan Mộc Hi: “Cậu quan tâm làm gì?”
Đoạn Thích hai tay ôm eo, “Tôi chỉ cô một câu, cô có cần hung dữ vậy không?”
Cô không khỏi xem thường anh ta, cái này mà gọi là hung dữ, khi cô thật sự trở nên hung dữ, chỉ sợ anh ta sẽ bị dọa khóc.
Đoạn Thích tiếp tục hỏi: “Cô rốt cuộc là làm nghề gì?”
Nhan Mộc Hi mất kiên nhẫn nói: “Quét đường!” Nói xong cô rời khỏi trường quay.
Đoạn thiếu gia còn ở đây tự hỏi.
“Tạ Trí.”
“Ai,” Tạ Trí đi tới, “Làm sao vậy?”
Đoạn Thích: “Sao tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ đó?”
Tạ Trí cười nói: “Cậu nói đến Nhan tiểu thư sao?”
Đoạn Thích gật đầu.
Tạ Trí: “Nhan tiểu thư mỗi tuần chỉ đến chụp ảnh một lần.”
Đoạn Thích nhíu mày, “Một tuần một lần.”
“Đúng.”
Đoạn Thích ho khan một tiếng, “Anh có phương thức liên lạc của cô ấy không?”
“Cái gì?”
Đoạn Thích: “Anh… đừng suy nghĩ nhiều. Tôi đối với cô ta không có ý đó, tôi chỉ là…” Anh ta suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra lý do.
Tạ Trí: “…” Anh cũng không có nói anh ta có ý như vậy đối với Nhan Mộc Hi.
“Cho không?” Đoạn Thích hỏi.
Tạ Trí gật đầu, “Được, đây…” Nói rồi anh ta gửi tài khoản Wechat của Nhan Mộc Hi cho Đoạn Thích.
Đoạn Thích là ngôi sao tuyến 18, rõ ràng trong nhà có tiền nhưng Đoạn thiếu gia lại thích cảm giác được người khác chú ý, cho nên không màng gia đình phản đối, quyết tâm bước vào giới giải trí.
Cha mẹ Đoạn Thích đều rất chiều anh ta, coi anh ta như bảo bối mà cưng chiều, muốn làm gì thì làm, cuối cùng vẫn là đồng ý cho anh ta gia nhập làng giải trí.
Thiếu gia Đoạn Thích cũng tuyên bố chỉ cần một năm sẽ nổi, nhưng mãi vẫn chưa thấy, chỉ thấy mỗi ngày đều có tin tức xấu, antifan còn nhiều hơn fan, may mắn anh ta cũng có giá trị nhan sắc, fan của anh ta não tàn mãi cũng không chịu thoát fan, đối với anh ta đặc biệt yêu thích!
…
“Em đang ở bệnh viện.”
Thẩm Ninh Thần hét lên trong điện thoại: “Nhan Manh Manh, cô lại để tôi làm bồ câu!”
Nhan Mộc Hi xoa xoa lông mày, “Nếu anh lại hét lên em lập tức cúp máy.”
Ngay lập tức đầu bên kia im lặng lại.
Cô nói: “Tối nay sẽ mời anh ăn tối, cúp máy đây.” Cô không đợi phản ứng của Thẩm Ninh Thần mà cúp máy luôn.
Nhan Mộc Hi ở chỗ cũ đợi Hứa Tập Ngôn.
Lần này cô quyết tâm phải lấy được phương thức liên lạc của anh.
Cô nhàm chán nghịch ngón tay của mình.
Đúng lúc này, có một bóng người bao phủ xuống, Nhan Mộc Hi ngẩng đầu nhìn, y tá trưởng mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô cũng cười đáp lại.
Y tá trưởng hỏi: “Cô gái lại đến gặp bác sĩ Hứa à?”
Nhan Mộc Hi: “Vâng.”
“Sáng nay cũng có vài cô gái đến đây.”
“Vậy mà có rất nhiều người đến tìm bác sĩ Hứa nha.”
“Cũng phải thôi, bác sĩ Hứa là hoa khôi của bệnh viện Ngô Thành chúng tôi.”
Nhan Mộc Hi cười tủm tỉm, “Tôi có thể hiểu.”
Y tá trưởng: “Sao cô không đi lấy số để trực tiếp đến phòng khám của bác sĩ Hứa để gặp anh ấy.”
Cô xua tay: “Tôi không muốn làm ảnh hưởng người khác khám bệnh. Tôi cứ ngồi đây chờ là được rồi.”
Y tá trưởng mỉm cười, “Cô rất quan tâm đến mọi người, những cô gái đó không nghĩ nhiều như vậy.”
Nhan Mộc Hi nhìn thời gian trên điện thoại, hỏi: “Khi nào bác sĩ Hứa tan làm ạ?”
“Nếu không tăng ca thì là 5h.”
Cô gật đầu.
Y tá trưởng tiếp tục nói chuyện phiếm, “Bác sĩ Hứa không dễ theo đuổi.”
“Tôi biết.”
“Cô làm sao biết?”
Nhan Mộc Hi đáp, “Tôi biết, vì anh ấy thích đàn ông.”
Y tá trưởng sửng sốt, “Làm sao cô biết?”
Nhan Mộc Hi nghĩ chuyện Trương Linh Linh nói cho cô không nên nói ra.
Cô nói, “Tôi đã nghe ngóng một chút.”
“A”, y tá trưởng: “Bác sĩ Hứa…”
“Ồ, y tá trưởng Trần, cô ngồi đây buôn chuyện cẩn thận tôi báo cáo cô.” Có người cắt ngang lời y tá trưởng.
Y tá trưởng đứng dậy, nói: “Cô gái này đang có chuyện hỏi tôi, đúng không?” Cô ấy chớp mắt nhìn cô.
Nhan Mộc Hi gật đầu, “Đúng vậy, tôi đang hỏi chuyện ở bệnh viện.”
Y tá trưởng chuyển đề tài, “Bác sĩ Lưu, cô ấy tới đây gặp bác sĩ Hứa.”
Sự chú ý của bác sĩ Lưu chuyển lên trên người Nhan Mộc Hi, “Chào cô.”
“Chào anh.”
Nhan Mộc Hi đột nhiên nhớ ra, Trương Linh Linh từng nói bác sĩ Lưu và bác sĩ Hứa ở bệnh viện là một đôi.
Cô thay đổi sắc mặt trong vài giây, nhìn bác sĩ Lưu trước mặt như tình địch.
Bác sĩ Lưu nghi ngờ gãi đầu, không hiểu sao mỹ nữ này thay đổi sắc mặt nhanh như thế.
“Vậy tôi đi tìm lão Hứa đây.” Trước khi đi còn nhín thoáng qua Nhan Mộc Hi.
Cô hỏi y tá trưởng, “Đó chính là bác sĩ Lưu mà trong bệnh viện nói là một đôi với bác sĩ Hứa sao?”
Y tá trưởng gật đầu, “Là cậu ấy.”
Nhan Mộc Hi nhíu mày, “Trông xấu như thế, bác sĩ Hứa bị mù sao?”
“…”
Bác sĩ Lưu tên Lưu Minh, cùng với Hứa Tập Ngôn là bạn học Đại học, hai người có mối quan hệ tốt, sau khi tốt nghiệp thì được phân vào cùng bệnh viện.
Lưu Minh rất thích trêu chọc Hứa Tập Ngôn, chỉ cần có thời gian rảnh, anh ta sẽ đi theo sau anh.
Người trong bệnh viện đều biết Hứa Tập Ngôn không có hứng thú với phụ nữ, Lưu Minh cũng không có bạn gái, hai người lại thường xuyên ở cùng nhau, cho nên trong bệnh viện đều mặc định hai người là một đôi.
Y tá trưởng nói: “Tôi có việc nên đi trước, bác sĩ Hứa sẽ sớm tan làm thôi.”
Nhan Mộc Hi gật đầu, “Vâng, chị đi trước đi.”
Hai mươi phút sau, Hứa Tập Ngôn và Lưu Minh đi ra.
Nhan Mộc Hi đang nhìn vào điện thoại nên không để ý đến.
Nhưng Hứa Tập Ngôn nhìn thấy cô, liền nói với Lưu Minh: “Cậu nắm tay tôi.”
Lưu Minh: “Cái gì?”
Anh không lặp lại lần hai, khoác lấy tay Lưu Minh.
Lưu Minh cười ngượng ngùng, “Lão Hứa, cậu như này là làm sao vậy? Tôi rất xấu hổ đấy.”
Hứa Tập Ngôn mặc kệ anh ta, đi thẳng về phía trước.
“Tối nay đi ăn ở đâu?” Anh cố ý tăng âm lượng để cho Nhan Mộc Hi nghe thấy.
Nhan Mộc Hi không thể quen hơn với giọng nói này.
Cô ngẩng đầu, “Bác sĩ Hứa…” giọng nói đột ngột dừng lại, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bàn tay ngăm đen để trên cánh tay Hứa Tập Ngôn.
Cô cáu kỉnh nói: “Bác sĩ Hứa, khẩu vị của anh rất nặng đấy.”
Hứa Tập Ngôn lúng túng ho khan một tiếng.
Lưu Minh liền hiểu ra Lão Hứa, người luôn phớt lờ anh ta, lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, nguyên nhân là có một cô gái quyến rũ đào hoa xuất hiện, sử dụng anh ta để chặn vận đào hoa của Hứa Tập ngôn.
Anh nghiêng người nói bên tai Lưu Minh: “Phối hợp với tôi một chút, tôi liền cho cậu tiền mua trang bị game.”
Tất nhiên Nhan Mộc Hi không nghe thấy hai người nói gì, hình ảnh ấy ở trong mắt cô rất mập mờ.
Lưu Minh hai mắt sáng lên, anh ta liền duỗi tay đấm vào ngực Hứa Tập ngôn, “Lão Hứa, cậu thật đáng ghét. Không phải người ta nói muốn về nhà ăn cơm sao?”
Hứa Tập Ngôn gật đầu: “Được, về nhà ăn.”
Nhan Mộc Hi cảm thấy tim mình như bị đá đập vậy, rất đau.
Cô nhìn Lưu Minh đầy ghen tỵ và tức giận.
Lưu Minh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Người đẹp, tôi xin lỗi!