Chương 2: Tình huống bất ngờ
"Này, anh tên gì?" Giọng điệu phách lối cùng ngang ngược của cô vang lên, cực kì tự nhiên, một chút cũng không có vẽ lúng túng, cho tới bây giờ chưa có cô gái nào dám nói chuyện như vậy với Kha Trạch Liệt, cô gái này! Cần ăn đòn!
Lâm Nhược hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng nở ra nụ cười gian ác, thần thái lộ ra một cổ tà khí. Mặt mày khẽ cong, nụ cười nhất thời xinh đẹp như đóa hoa bách hợp thuần khiết, một mùi hương thoang thoảng xuất hiện quanh cô.
Dáng người Châu Âu cao lớn đầy phong độ, gương mặt góc cạnh cùng hai đường mày kiếm như là cố ý vẽ rồng điểm mắt lên khuôn mặt anh, sống mũi cao thẳng vừa đúng, hé ra đôi môi khẽ mím, có vẽ như rất bất mãn. Quan trọng là khí chất toàn thân anh tựa như Tu La đến từ Địa ngục, đem mọi người trong nháy mắt gϊếŧ chết, duy trì còn dư một người, người kia chính là người anh muốn bảo vệ.
Kha Trạch Liệt tăng nhanh tốc độ, một đạo bóng đen tiến tới, nhanh chóng xuất hiện bên người Lâm Nhược, đem Lâm Nhược đang lắc lắc lư lư ôm vào lòng, mập mờ hướng đến tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên lại thổi luồng nhiệt khí vào gò má cô, da mặt dày nổi danh như Lâm Nhược lúc này cũng đỏ lên lan đến cổ , "Kha Trạch Liệt, cô nhớ cho tôi!".
Tròng mắt khẽ nâng, mặc dù người đàn ông này có thể đầu độc lòng người, nhưng Lâm Nhược há có thể bị quyến rũ, cô nhìn anh như thợ săn thấy con mồi, nhíu lại đôi mày nguy hiểm nói: "Còn chưa có người nào dám ra lệnh cho chị đâu nhé!"
Nghe vậy, Kha Trạch Liệt không khỏi cười một tiếng, giễu cợt nói: "Vậy thì, tôi là người đầu tiên!".
"Anh!" Lâm Nhược nhất thời khí huyết dâng trào, người đàn ông này muốn đấu xem ai vô lại hơn sao? Khuôn mặt cô kìm nén đến đỏ bừng. Vừa muốn lên tiếng, lại nhất thời phát hiện Kha Trạch Liệt đang ôm lấy eo của cô, cả người cô như có con rận bò lên người cực kì không thoải mái. Quay đầu xem thuộc hạ, phát hiện hai tên thuộc hạ đều té xuống đất không tin nổi, sắc mặt trắng bệch so Trinh Tử còn muốn hơn.
Sắc mặt Lâm Nhược trở nên khó coi, bắt đầu nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mặt này. Tựa hồ cũng bình thường thôi, một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng, một đôi tai, so với người bình thường cũng không thêm hay thiếu chổ nào. Thế nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể đem hai thuộc hạ của cô hạ đo ván!
Hai người thuộc hạ này đều do chính cha cô huấn luyện nghiêm khắc mà thành. Lừa đảo mà! Chắc chắn lúc đó cha cô lười biếng không ít đâu! Hừ, chờ cô về nhà rồi sẽ biết, việc cấp bách bây giờ là đối phó với người đàn ông nguy hiểm trước mắt.
Lâm Nhược kịch liệt vùng vẫy, muốn tránh khỏi cái ôm của Kha Trạch Liệt, không ngờ khí lực của anh lớn không thể tưởng tượng, cô liều mạng giãy giụa nhưng đều vô hiệu. Trừng hai mắt nhìn anh, giọng điệu lo lắng nói: "Anh buông tôi ra! Tôi hẹn với bạn trai tôi ở đây, để cho anh ấy nhìn thấy không tốt!".
Nhìn chằm chằm cô gái đang phản kháng trong ngực, khóe miệng hiện ra nụ cười như ẩn như hiện, chậm rãi nhìn chiếc đồng hồ Omega, mày kiếm anh tuấn nhẹ cau, giọng điệu hoài nghi vang lên: "Cô chắc chứ? Bình thường sẽ có người 11 giờ đêm hẹn hò ở quán bar sao?". Mấy từ cuối anh nói đặc biệt nhấn mạnh, Lâm Nhược đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ phải thừa nhận trước hắn là cô bị cho leo cây? Thừa lúc Kha Trạch Liệt không để ý, nhanh chóng dừng khửu tay thục vào ngực anh, mặt tràn đầy bất mãn nói: "Liên quan gì anh, tôi thích thế đấy!" Một loạt các động tác có thứ tự thành công làm cô thoát ra đôi tay trói buộc của Kha Trạch Liệt.
Trong quán bar mờ tối, chỉ có đèn LED chiếu xuống, khuôn mặt Lâm Nhược xinh đẹp như mông lung, trong mắt Kha Trạch Liệt cô như thiên sứ hạ phàm. Trừ cái miệng độc địa, ngực lớn cùng không có đầu óc ra, thì cô quả thật đủ hấp dẫn người. Khí thế trên người cô cùng dáng người hình chữ S, không biết sẽ làm cho bao người đàn ông muốn khom lưng trước cô.
"Người đó là Trần Trùng sao?". Đôi mắt thâm thúy của Kha Trạch Liệt nhìn Lâm Nhược đã cách anh 1 mét, lạnh lùng mở miệng, tiếng nói rất nhỏ như thể anh đang lẩm bẩm.
Nghe đến cái tên này, Lâm Nhược chợt ngẩng đầu lên, vẽ mặt như không dám tin nhìn người đàn ông anh tuấn cao lên đối diện, chẳng lẽ hắn là. . . . . Không thể nào, một người chói mắt như vậy, sao có thể là lão già không đáng tin ấy được. Mẹ kiếp! Rõ ràng là một người đàn ông tuấn lãng, trẻ tuổi tráng kiện, có thể một đêm chiến đấu mười tám lần! Thế nào lại giống như lão già mặc người lòng thú!
Lâm Nhược híp mắt lại, sau đó lại như tỏa sáng như sao trong đêm, "À, thì ra là thế, tôi biết rồi!" Nâng ngón tay lên chỉ thẳng mặt Kha Trạch Liệt, vẽ mặt như đã hiểu rõ mọi truyện: "Anh là con trai Trần Trùng chứ gì, lão cha không được lại muốn con trai thế thân đây mà!"
Kha Trạch Liệt thề, anh thật sự rất muốn đem cái miệng nhỏ kia khâu lại, có thể suy tưởng đến mức này, cô đúng là não teo! Nghĩ đến Trần Trùng, trên khuôn mặt không khỏi hiện rõ sự chán ghét, lão già đó, có thể nào là cha anh! Hừ.
"Hắn tham ô bị bắt. . . . ." Không đợi Kha Trạch Liệt nói xong Lâm Nhược đã đem tất cả rượu Brandy chưa kịp nuốt phun ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp cùng dáng người duyên dáng ấy ngẩn ngơ giây lát, tay cầm ly rượu vẫn duy trì tư thế giơ cao, một tay thì lúng túng không biết đặt đâu.
Một giây kế tiếp cô vổ tay đứng lên miệng còn khen hay, cũng không để ý hình tượng nhảy dựng lên, quá tuyệt! Vậy là cô không phải cùng lão già ti tiện ấy hẹn hò, cũng không cần mình say rượu làm ra hành động dã man gì rồi chịu trách nhiệm.
Kha Trạch Liệt nhìn khuôn mặt đang kích động như trúng năm trăm vạn đắc ý của Lâm Nhược, hoặc nếu có trúng cũng không ai cao hứng như cô: "Cho nên. . " Kha Trạch Liệt chậm rãi nói tiếp, trong con ngươi thoáng qua nét cười, "Bác trai liền gọi tôi tới, cùng em hẹn hò".
Lâm Nhược mở to đôi mắt nháy mấy cái, hiển nhiên cô không biết Kha Trạch Liệt đang nói cái quái gì, trong đầu một mảnh trống rổng, ngu ngơ mở miệng: "Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa xem". Cô như thế nào nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình ấy nhỉ? Không, ảo giác thôi, chắc chắn chỉ là ảo giác!
Ho nhẹ một tiếng, Kha Trạch Liệt lấy tay vuốt vuốt lại tây trang trên người, mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Nhược, đưa ra bàn tay thon dài của mình vừa nói: "Tôi là Kha Trạch Liệt, là đối tượng hèn hò mới của cô".
Đối tượng hẹn hò mới? Cô không phải đã tránh được một kiếp rồi sao? Quá nhiên, người cha âm hiểm của cô cho đến bây giờ đều không muốn bị thua thiệt. Vô lại! Khuôn mặt Lâm Nhược nhăn nhó lại, như đang thầm toan tính gì đó, Kha Trạch Liệt nhìn vẻ mặt biến ảo của cô gái trước mặt chỉ có một suy nghĩ. Cô gái này, thật khác người!
Còn đối hắn trêu gẹo? Ai từng đυ.ng qua hắn đều sống không yên! Kha Trạch Liệt cho đến bây giờ đều chưa gặp qua tình huống như thế, địa điểm xem mắt là quán bar, cứ tưởng sẽ cho anh leo cây, nghĩ rằng cuối cùng sắp thoát không ngờ lại gặp 'cô gái Moe' này, thậm chí có loại chống đỡ không được? Ảo giác, chỉ là ảo giác, mọi thứ đều là mây trôi!
"Tôi không. . . . " Lâm Nhược đôt nhiên phất tay lên không, cánh tay nõn nà từ trên không tạo thành một đường cong lớn, cuối cùng lại chầm chạp duyên dáng từ từ hạ xuống, Kha Trạch Liệt nhanh tay lẹ mắt vịn lấy tay cô, một làn hương thơm từ thân thể Lâm Nhược lan ra quyến rũ. Làm cho người ta muốn phạm tội!
Lâm Nhược hai mắt nhắm chặt khiến cho Kha Trạch Liệt đột nhiên tim nhảy nhanh mấy nhịp, ngay sau đó nhìn hai tên áo đen trừng mắt, nghiến răng nói: "Tôi là thiếu gia tương lai của các người!"
Lời này của anh khiến cho họ không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói gì. Trong nội tâm không ngừng dấy lên sự kính nể đối với Kha Trạch Liệt, thân thủ tốt như vậy rất mừng để bọn họ lãnh hội qua. Mặc dù bị đánh thê thảm, nhưng cả hai một chút cũng không tức giận. Cả hai đều tháo kính đen ra nhìn chăm chú Kha Trạch Liệt với ánh mắt sùng bái, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đôi với tiểu thư đáng yêu của bọn họ!
Kha Trạch ôm chặt lấy Lâm Nhược vào lòng, trong khi cô đã mất ý thức mà tiến tới bên tai cô nói nhỏ giọng nói: "Nhược Nhược, chúng ta về nhà".
👍