Vừa mới lên xe, Lệ Tiểu Thiên đã như keo dính lấy Cố Tiểu Niệm, ôm chầm lấy cô rồi hôn hít không ngừng: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"
"…"
Hai mẹ con chỉ mới xa nhau cùng lắm mười phút, thế mà nhóc con này lại cư xử như thể đã xa cô rất lâu.
Sự nhiệt tình này thật khiến cô bất ngờ quá đỗi.
"Tiểu Thiên, ngồi vào chỗ của con đi."
Sau khi sắp xếp xong đồ ăn, Lệ Nam Thành mở cửa xe, thấy Tiểu Thiên đang rúc rích vào lòng Cố Tiểu Niệm, lông mày hơi nhíu lại: "Đừng có suốt ngày bám lấy mẹ con như vậy, là con trai mà cứ nhõng nhẽo thế này thì còn ra thể thống gì?"
Trước đây, Lệ Tiểu Thiên vốn rất lạnh lùng, it nói, ít cười, dù tuổi còn nhỏ nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó gần.
Còn bây giờ…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lệ Nam Thành cũng khó tin nổi cậu bé đang bám lấy người khác như keo lại chính là con trai mình.
Y như một cô bé nhỏ nhắn, lúc nào cũng làm nũng và dễ thương.
Lệ Tiểu Thiên lè lưỡi với cha mình, rồi ngoan ngoãn chui ra khỏi lòng Cố Tiểu Niệm, ngồi vào ghế riêng của mình.
Trong xe có một ghế an toàn dành cho trẻ em, mỗi khi Tiểu Thiên ra ngoài, cậu bé đều phải ngồi ở vị trí này.
Vì ghế an toàn chiếm phần lớn diện tích, khoảng trống còn lại đủ cho hai người lớn ngồi, nhưng không tránh khỏi việc ngồi gần nhau.
Đặc biệt là với vóc dáng cao ráo của Lệ Nam Thành, khi anh vừa ngồi xuống, Cố Tiểu Niệm liền cảm thấy không gian trong xe như bị chiếm hết bởi sự hiện diện của anh.
Ngay khi anh ngồi xuống, cô lập tức bị bao bọc bởi làn khí lạnh nhè nhẹ từ người anh tỏa ra.
Không khí dường như tràn ngập một mùi hương thanh khiết, lạnh lùng.
Cô cố gắng phớt lờ đi, không để ý đến người đàn ông bên cạnh, nhưng càng cố không để tâm thì cô lại càng thấy căng thẳng hơn.
Người có sự hiện diện quá mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể phớt lờ được?
May mắn thay, Lệ Nam Thành chẳng mảy may chú ý đến cô, sau khi lên xe, anh nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Lệ Tiểu Thiên sức khỏe yếu, thường ngày hầu như chỉ ở nhà, mỗi ngày ngủ hơn mười tiếng, hôm nay cậu bé được ngoại lệ, ra ngoài chơi một lần nên đã mệt lắm rồi.
Dù đã rất buồn ngủ, nhưng không thấy mẹ lên xe, cậu bé không an tâm nên cố chống cơn buồn ngủ để chờ cô.
Khi nhìn thấy Cố Tiểu Niệm lên xe, cuối cùng cậu mới yên lòng, đầu nghiêng sang một bên và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Dù đã ngủ say, nhưng một tay của cậu vẫn nắm chặt lấy một góc áo sơ mi của Cố Tiểu Niệm.
…
Khi xe về đến khu chung cư, Lệ Nam Thành là người tỉnh dậy trước.
Cố Tiểu Niệm nghĩ rằng anh vốn dĩ chưa từng ngủ.
Lệ Tiểu Thiên ngủ rất ngon, khi Lệ Nam Thành đưa tay ra bế cậu, cậu bé cũng không hề cử động, cứ thế để mặc bố bế đi.
Liên Nhạc giúp xách đồ ăn, đi theo sau hai người.
"Liên Nhạc, anh ở lại ăn tối với chúng tôi nhé?"
Khi lên đến tầng trên, Cố Tiểu Niệm mở cửa, Lệ Nam Thành bế Lệ Tiểu Thiên vào trước.
"Không cần đâu, thiếu phu nhân, tôi còn chút việc phải làm." Liên Nhạc đặt túi đồ ăn vào bếp rồi lập tức xin phép ra về.
Nói đùa gì chứ, lúc này mà anh còn ở lại thì chẳng phải là quá vô duyên hay sao?
Thiếu gia rõ ràng đang muốn ở riêng với thiếu phu nhân để vun đắp tình cảm, anh đâu dám chen ngang chứ.
Cố Tiểu Niệm không cố giữ anh lại, chỉ gật đầu: "Vậy được, anh đi lo việc của mình đi."
Sau khi Liên Nhạc rời đi, Lệ Nam Thành bước ra khỏi phòng ngủ của cô, chiếc áo khoác ngoài đã được anh cởi bỏ, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trông rất thanh thoát và hợp với anh.
"Tiểu Thiên ngủ rồi." Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, rồi tiến về phía cô.
"Anh có muốn ngủ một chút không?"
Giường của cô không lớn lắm, nhưng nếu ngủ hai người thì vẫn đủ.
Không biết vì sao, từ khi đồng ý với anh rằng cô sẽ chuyển về nhà họ Lệ, mỗi khi gặp anh, cô đều cảm thấy rất căng thẳng.
Đặc biệt là khi chỉ còn hai người ở riêng với nhau, cảm giác căng thẳng đó càng rõ rệt hơn.
"Tôi không buồn ngủ." Anh xoa nhẹ lên thái dương, dù nói không buồn ngủ, nhưng giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh lại mang theo chút khàn khàn.
"Vậy… anh muốn xem TV không?" Cố Tiểu Niệm nói xong liền đi đến mở TV lên.
Thường thì khi không biết phải nói gì, khiến bầu không khí trở nên ngượng ngập, TV sẽ là cách giải pháp tốt nhất.
Cô chỉnh âm lượng rất nhỏ.
Khi màn hình vừa bật lên, cảnh tượng hiện ra lại là một cảnh phim đầy ám muội.
Trong một bộ phim tình cảm hiện đại, nam nữ chính đang ôm nhau giữa màn mưa, nụ hôn của họ nồng nhiệt và say đắm.
Cảnh hôn đó còn được quay cận cảnh, đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng cách hai đầu lưỡi của họ quấn lấy nhau.
Hơi thở của cả hai nhân vật chính dần trở nên gấp gáp.
Mặc dù cô đã vặn âm thanh nhỏ hết mức có thể, nhưng trong không gian yên tĩnh thế này, vẫn có thể nghe rõ được âm thanh phát ra từ màn hình.
Cố Tiểu Niệm bật TV để xua đi không khí ngượng ngập, nhưng không ngờ vừa mở lên lại gặp phải cảnh phim này…
Nhìn hai nhân vật trên màn hình đang quấn quýt không rời, cô đứng hình vài giây, ngay lập tức muốn tìm điều khiển để chuyển kênh.
Vừa mới quay người, cô lại đυ.ng phải thứ gì đó cứng cáp.
"Úi." Cô ôm lấy trán, đau đến rên lên một tiếng.
"Lúc nào cũng hậu đậu như vậy." Lệ Nam Thành giữ lấy vai cô, giúp cô đứng vững, lông mày hơi nhíu lại.
Đôi bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô, dù qua một lớp áo, Cố Tiểu Niệm vẫn cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay của anh.
Cả hơi thở từ người anh...
Khoảng cách quá gần, mùi hương thanh mát dễ chịu lại một lần nữa bao trùm lấy cô.
"Có đau lắm không?" Nhìn cô nhăn nhó, Lệ Nam Thành giơ tay nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm của anh rơi xuống trán cô.
Làn da của cô trắng mịn, va chạm lúc nãy đã làm hiện rõ một mảng đỏ trên trán, trông rất nổi bật.
Lệ Nam Thành đưa tay xoa nhẹ hai lần chỗ cô bị va đập, động tác không hẳn là dịu dàng, nhưng lại có chút ân cần hơn bình thường: "Còn đau không?"
Ngón tay của anh như mang theo hơi nóng.
Cố Tiểu Niệm cảm thấy chỗ anh xoa trở nên nóng bừng.
Cô hơi choáng váng.
Nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, tim cô đập loạn nhịp, rung lên từng cơn mãnh liệt.
Khuôn mặt trước mắt cô, thực sự rất đẹp.
Đôi lông mày đẹp, đôi mắt đẹp, chiếc mũi đẹp, đôi môi đẹp, thậm chí cả đường nét nơi cằm nối liền cổ của anh cũng thật hoàn hảo.
Sao lại có người đẹp đến thế này chứ?
Khuôn mặt này, chắc chắn là được thần thánh ban phước.
Đã đẹp đến mức này rồi, anh còn dịu dàng và chu đáo với cô thế này, quả thật là quá sức chịu đựng.
"À… anh, anh cứ xem TV đi, tôi vào bếp chuẩn bị chút đồ."
Trong lúc bối rối, cô vội đẩy anh ra, rồi quay đầu chạy vào bếp như thể chạy trốn.
Không được, nếu tiếp tục ở riêng với anh thế này, cô sợ mình sẽ làm điều gì đó thiếu lý trí.
Ví dụ như…
Lúc nãy, khi nhìn vào đôi môi mềm mại quyến rũ của anh, cô đã có cảm giác rất muốn lao đến và hôn anh.
Nếu cô không nhanh chóng quay người bỏ đi, có lẽ cô đã thực sự làm điều đó rồi…
Đến lúc đó, anh sẽ nghĩ gì về cô chứ?
(Hết chương)