Cô càng nói càng phẫn nộ, chỉ trích anh: “Anh vì ngăn chặn một số chuyện hiếm khi xảy ra mà giam lỏng con mình nhiều năm trời, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của nó chưa?”
Mấy vệ sĩ đã kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì nữa, ai nấy đều há hốc miệng, không thể khép lại.
Lần đầu tiên, họ thấy thiếu gia bị người ta mắng thẳng mặt như vậy.
Quả nhiên, phu nhân của họ thật sự khác biệt, không trách gì mà một người như thiếu gia, vốn nổi tiếng là người "kỵ nữ sắc", lại đặc biệt phá lệ vì cô.
Ngay cả tiểu thư An Ni khi đứng trước mặt thiếu gia cũng rất dịu dàng, nhu mì, chưa bao giờ thấy cô cãi lại thiếu gia một lời.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lệ Nam Thành phát cáu.
Ngay cả Cố Tiểu Niệm cũng đang chờ.
Sau khi hét xong, trút hết cơn giận trong lòng, cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Đứng trên lập trường của cô, thật ra cô không có tư cách chỉ trích anh như thế.
Dù sao, cô cũng không phải là mẹ ruột của Lệ Tiểu Thiên.
Nhưng chờ mãi, người lẽ ra phải bùng nổ cơn giận – Lệ Nam Thành – lại không nói gì.
Cố Tiểu Niệm ngẩng lên nhìn anh, không ngờ lại thấy anh không có vẻ gì là giận dữ.
Đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh dừng lại trên cô, ngọn lửa giận trong đáy mắt đã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn khiến cô không thể đoán được.
Ánh mắt này có ý nghĩa gì, Cố Tiểu Niệm không hiểu.
Theo bản năng, cô cảm thấy Lệ Nam Thành dường như không còn giận dữ nữa.
Lần này, đến lượt cô kinh ngạc.
Vừa rồi cô đã nói nhiều lời không nên nói như vậy, sao anh... lại không nổi giận?
Không hợp lý chút nào.
Lệ Tiểu Thiên đứng sau cô, thò đầu ra, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm vào cha mình, không chớp mắt, với bộ dáng chỉ cần Lệ Nam Thành dám bắt nạt mẹ, cậu sẽ lập tức liều mạng với anh.
Lệ Nam Thành nhìn cậu nhóc một chút, rồi lại nhìn cô, không hiểu sao, cơn giận vừa rồi bỗng dưng tan biến.
Hai mẹ con đều tỏ ra sẵn sàng bảo vệ nhau, một cách vô lý lại khiến anh cảm thấy một chút ấm áp.
Những lời chỉ trích gay gắt của Cố Tiểu Niệm vừa rồi, hơn một giờ trước, Diệp Cẩm Sâm cũng đã nói với anh những lời tương tự.
Anh không cho phép Lệ Tiểu Thiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài vì muốn bảo vệ cậu bé.
Mấy năm trước, anh đã suýt mất đi Tiểu Thiên.
Chỉ một lần sai sót đó đã khiến anh đến giờ vẫn còn khϊếp sợ.
Anh rất sợ nếu buông lỏng, những nguy hiểm mà Lệ Tiểu Thiên từng gặp phải sẽ lại xảy đến.
Anh biết làm vậy là không công bằng với Tiểu Thiên, nhưng chỉ cần cậu bé có thể lớn lên bình an khỏe mạnh, chẳng phải điều đó là tốt nhất sao?
Sức khỏe có lẽ là điều cơ bản đối với những đứa trẻ khác, nhưng đối với Tiểu Thiên...
“Ra ngoài hết đi.” Sau một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ, Lệ Nam Thành bảo vệ sĩ ra ngoài.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau.
Sau đó, đồng loạt quay sang nhìn Cố Tiểu Niệm với ánh mắt thán phục.
Phu nhân đúng là lợi hại!
...
Sau khi vệ sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn ba người đối diện nhau.
Chính xác mà nói, là Cố Tiểu Niệm và Lệ Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Lệ Nam Thành.
Hai mẹ con đều tỏ ra căng thẳng, lo sợ sẽ bị anh đánh.
“Này, Lệ Nam Thành, anh định làm gì? Anh bảo vệ sĩ ra ngoài hết, có phải định lén đánh chúng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, bạo lực gia đình là phạm pháp đấy, anh có thể đánh tôi, nhưng không được động đến Tiểu Thiên!”
Lệ Nam Thành: "..."
Lệ Tiểu Thiên cũng lo lắng nắm lấy tay Cố Tiểu Niệm, nhìn bố mình với ánh mắt cảnh giác: “Bố, bố định làm gì! Bố muốn đánh con và mẹ à?”
Nói xong, cậu bé liếc trộm bố mình một cái, rồi cúi đầu nhìn thân hình gầy gò của mình, sau đó quả quyết đứng trước mặt Cố Tiểu Niệm, vỗ ngực, làm ra vẻ dũng cảm: “Bố, bố cứ đánh con đi, người làm bố giận là con, không phải mẹ.”
“Con... con cảnh cáo bố nhé, nếu bố dám bắt nạt mẹ, con sẽ cắn bố!”
Lệ Nam Thành: "..."
Hai mẹ con này bị làm sao thế?
Sao họ lại làm như anh là một tên ác quỷ, ai cũng đua nhau đứng ra che chắn cho đối phương, sẵn sàng chịu đòn từ anh.
Anh trông có giống một tên khốn nạn, chuyên đánh phụ nữ và trẻ con lắm sao?
Anh tức đến nỗi không biết phải nói gì.
“Lệ Tiểu Thiên, con chắc chắn muốn che chắn cho mẹ mình?”
Thấy bộ dạng "quyết tử" của cậu nhóc khiến anh buồn cười.
Biết tin Lệ Tiểu Thiên bỏ nhà đi, anh đã rất giận dữ, dự định sau khi tìm thấy sẽ giáo huấn cho cậu bé một trận.
Lúc nhận được cuộc gọi từ quản gia Lâm báo rằng Tiểu Thiên đã mất tích, anh hoảng sợ đến mức không ai hiểu được.
Chuyện này tuyệt đối không được xảy ra lần thứ hai.
Lần này may mắn không xảy ra chuyện gì, nhưng lần sau thì sao?
Anh không dám nghĩ tới.
Nhưng vốn định dạy dỗ cái đứa to gan này một trận, giờ anh lại thay đổi ý định.
Cơn giận trong lòng nguôi ngoai, vẻ mặt anh cũng dịu đi nhiều, trông không còn đáng sợ như lúc trước: “Bố cho hai người vài phút để bàn bạc, quyết định xem ai sẽ bị đánh, khi bàn xong, bố sẽ bắt đầu đánh.”
Lệ Tiểu Thiên không ngờ cha mình thực sự muốn đánh.
Từ nhỏ đến giờ, cậu đã làm bố nổi giận không ít lần, nhưng chưa bao giờ bị đánh cả.
Nói không sợ thì chắc chắn là nói dối.
Dù sao, Lệ Nam Thành là người cao lớn, nếu bị một cú đấm từ anh, chắc đau lắm.
Lệ Tiểu Thiên nhìn bố mình bằng ánh mắt đầy oán trách.
Lệ Nam Thành nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là con tự nói mà, giờ sợ rồi à? Nếu con đổi ý thì bố sẽ đánh mẹ con.”
Anh vừa nói vừa quay sang nhìn Cố Tiểu Niệm.
Lệ Tiểu Thiên lập tức lo lắng, không nghĩ ngợi mà la lớn: “Đánh con, bố đánh con đi, đừng đánh mẹ, mẹ nhỏ bé như vậy, sẽ bị bố đánh khóc mất.”
Đau thì đau, cũng không sao.
Ừ, là đàn ông con trai, chịu đòn chút cũng không sao.
Chú Diệp đã từng nói, vì người phụ nữ mình yêu mà bị đánh là việc mà một người đàn ông nên làm.
Đàn ông phải bảo vệ người mà họ yêu thương, nếu không làm được điều đó thì không xứng làm đàn ông thực thụ.
Mẹ đối với cậu rất quan trọng, là người mà cậu yêu thương nhất.
Cậu tuyệt đối không thể để mẹ bị đánh!
Cậu bé dũng cảm bước tới, làm ra vẻ sẵn sàng đón nhận cái chết.
Dù đôi mắt long lanh đầy sợ hãi nhưng cậu vẫn không do dự tiến về phía Lệ Nam Thành: “Bố, con nghĩ kỹ rồi, bố cứ đánh con đi.”
Nói xong, cậu nhắm chặt mắt, nghiến răng, ngẩng mặt lên, chờ đợi bố đánh mình.
Lệ Nam Thành biết rõ Lệ Tiểu Thiên sợ đau đến mức nào.
Chính vì biết rõ, nên khi cậu bé dù sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm bảo vệ Cố Tiểu Niệm, anh lại cảm thấy bất ngờ.
Nhìn Lệ Tiểu Thiên dù sợ nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ mẹ, lòng anh có chút xúc động.
(Chương kết thúc)