Chương 60: Em đang dùng chiêu "giả vờ buông lỏng để nắm bắt sao" sao?

~~~~~~~

Giả vờ buông lỏng để nắm bắt: nếu dịch sát nghĩa thì là "bắt rồi thả" mà mình thấy nó khỏ hiểu quá nên đổi thành câu "giả vờ buông lỏng để nắm bắt". Câu này có nghĩa là một chiến thuật trong chiến tranh hoặc trong các mối quan hệ, nghĩa là giả vờ buông lỏng để đối phương mất cảnh giác rồi sau đó tấn công hoặc kiểm soát lại.~~~~~~~

Dù mới chỉ là thời gian tân hôn, nhưng đã xảy ra không ít lần cãi vã. Có thể thấy rằng, một người phụ nữ như thiếu phu nhân không hề phù hợp với thiếu gia.

Khoảng cách giữa hai người quá lớn, dù ban đầu có bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn nhất thời, thì cũng khó mà lâu dài được.

“Cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Cố Tiểu Niệm mỉm cười nói, “Cảm ơn quản gia Lâm đã quan tâm, ông có biết Tiểu Thiên đang ở đâu không?”

“Cậu chủ nhỏ đang học cách trồng hoa với người làm vườn ở vườn sau, thiếu phu nhân chắc hẳn đã đói rồi, tôi sẽ lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho cô.”

Cố Tiểu Niệm xoa bụng, gật đầu: “Tôi có hơi đói thật, vậy làm phiền ông rồi.”

“Thiếu phu nhân khách sáo quá.”



Sau bữa ăn, quản gia Lâm theo lời dặn của bác sĩ, mang thuốc cảm đến.

“Thiếu phu nhân, bác sĩ Dương nói thuốc này phải uống sau khi ăn, dù hiện tại cô cảm thấy đã khỏe hơn, nhưng để chắc chắn, tốt nhất là cô nên uống hết số thuốc còn lại.”

Quản gia Lâm là người rất chu đáo, những việc nhỏ nhặt nhất cũng được ông nhớ rõ ràng.

Cố Tiểu Niệm nhận thuốc và cốc nước từ tay ông, vẻ mặt thoáng mơ hồ.

Nghĩ lại mới thấy, thật mỉa mai, trong ngôi nhà của mình, cô chưa bao giờ được chăm sóc và quan tâm như thế này. Vậy mà ở nơi hoàn toàn không có mối liên hệ nào với cô, cô lại cảm nhận được sự ân cần từ người xa lạ.

“Nếu thiếu phu nhân cảm thấy không thoải mái ở đâu, lúc nào cũng có thể gọi bác sĩ đến.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Cố Tiểu Niệm mỉm cười, ngửa đầu uống thuốc, uống liền một hơi nửa cốc nước nóng.

Cô lau miệng, nói: “Tôi ổn rồi, ông có thể đi làm việc của mình, không cần phải ở lại đây.”

Quản gia Lâm cúi đầu kính cẩn: “Vâng.”

Dù bệnh đã đỡ nhiều, nhưng sau một trận ốm và ngủ suốt cả ngày, Cố Tiểu Niệm vẫn cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đi vài bước cũng đã thấy mệt.

Cô nằm co ro trên ghế sofa trong phòng khách một lúc, lướt qua vài bộ phim hoạt hình kinh điển. Ban đầu định đợi Lệ Tiểu Thiên quay về, nhưng sau khoảng mười phút, cơn buồn ngủ đã kéo đến.

Trong thuốc cảm có chứa thành phần an thần.

Cô liên tục ngáp dài, mắt mơ màng cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, rồi cuối cùng phải rời khỏi sofa để lên lầu.

Cô thật sự không đợi nổi Lệ Tiểu Thiên nữa, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng...



Cố Tiểu Niệm kéo cơ thể mềm nhũn của mình lên lầu, đưa tay đẩy cửa phòng ngủ của Lệ Tiểu Thiên.

Sau cuộc cãi vã với Lệ Nam Thành đêm qua, bầu không khí giữa hai người trở nên rất gượng gạo.

Trong tình huống này, Cố Tiểu Niệm hoàn toàn không có ý định ở chung phòng với anh.

May mắn là cô có thể ngủ cùng Lệ Tiểu Thiên.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, giúp cô lờ mờ nhận ra các đường nét của đồ đạc trong phòng.

Công tắc đèn nằm ngay cạnh cửa, khi bước vào phòng, Cố Tiểu Niệm đưa tay tìm công tắc, chuẩn bị bật đèn thì đột nhiên cơ thể cô cứng đờ.

Lưng cô thẳng lại, như thể vừa bị thứ gì đó làm cho kinh sợ. Sự buồn ngủ trong mắt cũng bị đánh tan vài phần.

Một luồng khí tức quen thuộc tràn đến từ phía sau.

Một giọng nói lạnh lùng cũng vang lên từ phía sau: “Em định trốn mãi trong phòng của Tiểu Thiên sao?”

Nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể Cố Tiểu Niệm càng trở nên cứng ngắc hơn.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế định bật đèn, đứng bất động.

Lệ Nam Thành!

Tại sao anh lại ở trong phòng của Lệ Tiểu Thiên, trong bóng tối không đèn đóm, bất ngờ cất giọng như vậy, thật đáng sợ.

"Phịch".

Âm thanh cửa phòng đóng lại vang lên.

Cố Tiểu Niệm ngẩn ra một lúc, khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, phản xạ đầu tiên của cô là mở cửa chạy ra ngoài.

Nhưng cô đã chậm một bước...

Trước khi cô kịp mở cửa, một bóng đen cao lớn đã đứng chắn ở bên cạnh cửa.

“Cạch”, âm thanh cửa bị khóa vang lên.

Trong đầu Cố Tiểu Niệm như có một tiếng nổ lớn, sự căng thẳng lập tức dâng tràn trong lòng.

Anh khóa cửa để làm gì chứ!

“Anh làm gì vậy? Mau mở cửa ra!” Giọng cô tưởng như mang theo sự giận dữ, nhưng lại để lộ sự lo lắng và bất an.

“Em sợ cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo pha chút giận dữ của anh vang lên, bóng dáng cao lớn của anh nhanh chóng tiến tới trước mặt cô, che khuất chút ánh sáng ít ỏi còn lại.

Trước mắt cô bỗng tối sầm lại, không thể nhìn thấy gì nữa.

Luồng khí mạnh mẽ của anh bao vây lấy cô, như một chiếc l*иg giam nhốt cô bên trong.

Tim cô bắt đầu đập loạn.

Cô lùi lại một bước, cố gắng tìm đường thoát, nhưng vừa mới xoay người, cánh tay mạnh mẽ của anh đã quấn chặt lấy eo cô, kéo cô về phía anh.

Chỉ cần một chút lực, cô ngã vào l*иg ngực anh, đầu cô va vào bờ ngực cứng như đá của anh.

Mặt cô áp sát vào làn da nóng rực của anh, cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ.

“Lệ Nam Thành, buông tôi ra! Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô và anh chỉ là đối tác, họ đã thỏa thuận rằng đây là cuộc hôn nhân giả, nhưng anh hết lần này đến lần khác đối xử với cô như thế, anh nghĩ gì đây?

Trong mắt anh, cô chỉ là một người phụ nữ mà anh có thể tùy tiện chiếm đoạt, tùy tiện bắt nạt sao?

“Em định trốn đi đâu nữa?” Anh cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lẽo pha chút chế nhạo, tay anh nắm chặt cằm cô, ép cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Cố Tiểu Niệm, em đang dùng chiêu "giả vờ buông lỏng để nắm bắt" sao?”

“Gì cơ?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh trở nên mờ ảo, chỉ một lớp ánh sáng mỏng phủ lên, tạo nên những đường nét sâu sắc.

Cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang dán chặt vào cô.

Lực bóp trên cằm cô tăng lên, anh cười khẩy: “Em rất thông minh, biết rằng tôi có chút hứng thú với em, nên mới diễn trò này để nâng giá bản thân.”

Dừng lại một chút, anh tiếp tục lạnh lùng: “Nhưng tôi phải nhắc nhở em, mọi thứ đều cần có chừng mực, quá đà sẽ chỉ phản tác dụng thôi.”

“Đúng là tôi có hứng thú với em, nhưng em nghĩ rằng chỉ dựa vào điều đó, em có thể tùy ý làm gì cũng được sao?”

Cố Tiểu Niệm mở to mắt ngạc nhiên: “Anh đang nói cái gì vậy? Lệ Nam Thành, anh nghĩ tôi từ chối anh là vì tôi đang dùng chiêu "giả vờ buông lỏng để nắm bắt" sao?”

Anh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Chưa từng có người phụ nữ nào từ chối anh.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động thể hiện sự quan tâm đến một người phụ nữ, vậy mà lại bị từ chối.

Cô không hài lòng về anh ở điểm nào?

Với thân phận và địa vị của anh, vẫn chưa đủ để đáp ứng cô sao?

Cô có thể thích một người như Ôn Tử Ngôn, nhưng lại từ chối anh hết lần này đến lần khác. Điều đó khiến lòng tự trọng và kiêu hãnh của anh bị tổn thương không nhỏ.

Anh chẳng lẽ còn không bằng Ôn Tử Ngôn?

Anh không tin rằng cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào với anh, người phụ nữ đáng chết này rõ ràng đang chơi trò với anh.

“Lệ Nam Thành, anh quá tự phụ rồi.” Cố Tiểu Niệm đẩy anh ra, nghĩ đến việc anh cho rằng cô đang dùng chiêu "giả vời buông lỏng để nắm bắt", cô tức giận đến mức bật cười: “Tôi đang chơi trò "giả vờ buông lỏng để nắm bắt" với anh? Xin lỗi, có phải anh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi không? Đọc đến mức đầu óc cũng mụ mị luôn.”

“Anh nghĩ anh là ai? Người mà ai cũng yêu mến, ai cũng phải thích sao? Trên đời này, bất kỳ người phụ nữ nào không thích anh đều đang dùng chiêu "giả vờ buông lỏng để nắm bắt" sao?”

(hết chương)