Cô ta cũng không bị cận, rõ ràng nhìn ra được cô đẹp hơn cô ta!
“Quen biết.” Tay Kha Kiêu nhéo mông cô gái, mỉm cười nhìn Ninh Kiều Kiều, nửa thật nửa giả nói: “Bảo bối, hình như vừa rồi em mắng cô ấy, vậy thì em chết chắc rồi, em có biết hiện tại cô ấy là người nổi tiếng bên cạnh nhị thiếu gia nhà họ Mạc không?”
“Mạc thiếu!” Phụ nữ hô to, nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt không thể tin được.
“...”
Ninh Kiều Kiều xấu hổ cúi đầu.
Cô không thích cảm giác này.
Giống như cô là một chiếc đồng hồ, một chiếc cúc áo, một chiếc cà vạt của Úc Thiếu Mạc.
Khi người khác nhìn thấy cô, luôn thấy rõ ràng: XXX của Úc Thiếu Mạc…
“Sao em lại thích Úc Nhị đến vậy? Anh sẽ ghen đó.”
Giọng nói tà mị của Kha Kiêu lại bắt đầu tán tỉnh người phụ nữ.
Ánh mắt của người phụ nữ lóe lên, giả vờ đấm vào ngực Kha Kiêu nói: “Ai nha, Kha thiếu, anh thật đáng ghét…”
Ninh Kiều Kiều thật sự không muốn ở lại đây nữa, cô cúi đầu nói: “Kha thiếu, vậy anh bận việc của anh trước đi, tôi có việc đi trước.”
Ninh Kiều Kiều vui mừng vì cô không thật sự muốn đi vệ sinh.
“Chờ một chút.”
Kha Kiêu lên tiếng ngăn người muốn quay người bỏ đi.
Ninh Kiều Kiều quay người lại, thấy Kha Kiêu đang cúi người nói một câu gì đó với người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó bèn mỉm cười, liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái rồi rời đi.
Người phụ nữ đó đi ngang qua Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều kinh ngạc nhìn Vào Kha.
“Đi thôi, chúng ta nói chuyện.”
Kha Kiêu thu lại vẻ bất cần đời, nhẹ nhàng nhìn Ninh Kiều Kiều với đôi mắt tà ác.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, há hốc mồm nói: “Nói cái gì?”
Kha Kiều quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn Ninh Kiều Kiều nói: “Cô nghĩ sao? Chẳng lẽ cô quên nhanh như vậy sao?”
Ninh Kiều Kiều: “...” Cô thật sự không nhớ!
...
Chuyện Kha Kiêu muốn nói với Ninh Kiều Kiều là yêu cầu cô đi thổi gió.
Ninh Kiều Kiều từ nhà vệ sinh đi ra, đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi uống trà sữa nhìn Kha Kiêu đi về phía Úc Thiếu Mạc.
Kha Kiêu nói rằng Úc Thiếu Mạc có một mảnh đất giá trị và anh ta muốn dùng nó, nhưng Kha Kiêu vẫn luôn không nói chuyện được nên nhờ Ninh Kiều Kiều thuyết phục Úc Thiếu Mạc.
Ninh Kiều Kiều bất lực nằm trên bàn nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, thuyết phục... làm sao cô có thể thuyết phục được?
Chuyện trên thương trường cô không hiểu được nửa chữ, mà cho dù hiểu được thì sao.
Mảnh đất đó là của Úc Thiếu Mạc, nếu Úc Thiếu Mạc không đồng ý giao nó cho Kha Kiêu, nếu như cô đi thuyết phục thì Úc Thiếu Mạc có suy nghĩ nhiều không?
…
Nhưng nếu cô không giúp Kha Kiêu, Kha Kiêu sẽ luôn lấy những gì cô nợ anh ta làm cái cớ.
Ninh Kiều Kiều cau mày có chút cáu kỉnh, bỏ thói quen cắn người, thậm chí còn không muốn uống trà sữa.
“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy.” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
Ninh Kiều Kiều giật mình, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mỹ nữ đang cúi đầu nhìn mình.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe được, xin chào, có chuyện gì vậy?”
Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần.
“Chúng tôi muốn đi chơi bóng, cô có đi hay không?” Mỹ nữ lại kiên nhẫn nói.
Ninh Kiều Kiều giật mình, nhìn về phía sau người phụ nữ, quả nhiên, những cô gái trẻ đó đều đang nhìn cô.
“Cảm ơn ý tốt của các cô, nhưng tôi không biết chơi, xin lỗi, tôi không đi.”
Ninh Kiều Kiều nhìn người phụ nữ trước mặt nói.
“Sao cô có thể ngu ngốc như vậy?” Ninh Kiều Kiều vừa từ chối thì một người phụ nữ khác tiến tới nhìn cô: “Không phải cô là người phụ nữ của Mạc thiếu, hiện tại đang đại diện cho Mạc thiếu, nếu cô không đi cùng chúng ta, thứ cô làm mất chính là mặt mũi của Mạc thiếu!”
“...”
Ninh Kiều Kiều hơi sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, chỉ có thể gật đầu.
Đều là nói đến như vậy, nếu như cô không đi, thật sự sẽ giống như không hiểu chuyện.
Ninh Kiều Kiều đi theo một nhóm người phụ nữ đến sân vận động cho đến khi dừng lại trong một khu vực.
“Chúng ta đánh nhau ở đây đi.” Một người phụ nữ quay lại.
Ninh Kiều Kiều không biết chơi golf nên cũng không bình luận gì, chỉ đứng ở cuối đám người, chán nản nhìn các cô gái chơi golf.
Một lúc sau, một người phụ nữ đi tới đưa cái cơ cho Ninh Kiều Kiều: “Này, bây giờ đến lượt cô đấy.”
Ninh Kiều Kiều giật mình, nhìn cái cơ rồi lại nhìn người phụ nữ, xua tay nói: “Xin lỗi, tôi không biết chơi, các cô chơi đi.”
“Nghe đồn kỹ năng chơi golf của Mạc thiếu rất xuất sắc, cô là người phụ nữ của anh ấy sao có thẻ không biết chơi? Đừng ngại ngùng, cho chúng tôi thấy kỹ năng của cô nào.”
Người phụ nữ nhanh chóng nhận cây cơ, sau đó đưa cây gậy cho Ninh Kiều Kiều mà không giải thích gì.
Xung quanh im lặng đến lạ lùng, không khí như im lặng.
Ninh Kiều Kiều nhìn cây cơ trong tay cô, lập tức hiểu ra bọn họ là cố ý lừa gạt cô, muốn xem cô làm trò cười phải không?
Tại sao?
Có phải vì mối quan hệ của cô với Úc Thiếu Mạc?
Ninh Kiều Kiều liếc nhìn người phụ nữ trước mặt rồi bước đến vị trí thi đấu dưới con mắt của mọi người.
“Cô nghĩ cô ấy thực sự có thể làm được không?”
“Ai biết được, dù sao nếu không làm được, cô ấy sẽ làm mất mặt Mạc thiếu.”
“Gần đây Thiệu Mặc thay đổi khẩu vị sao, hơn nữa anh ấy còn thích loại nữ sinh như thế này.”
Phía sau cô vang lên tiếng bàn luận sôi nổi, mọi người đều chờ xem Ninh Kiều Kiều làm trò hề.
Ninh Kiều Kiều thật sự xấu hổ.
Cô cố gắng nhớ lại tư thế của những người phụ nữ vừa rồi đang chơi và khi nhớ lại thì vung gậy lên.
Đừng nói chơi bóng, thậm chí gậy của cô còn không chạm vào quả bóng!
“Phì!”
Không biết có phải là cố ý hay không, lúc này phía sau có mấy người phá lên cười.
Ninh Kiều Kiều nhìn quả bóng nhỏ bất động dưới chân mình, à, cô cũng có chút xấu hổ.
“Thì ra cô thật sự không biết chơi, sao lại không biết chơi chứ?”
Một người phụ nữ bên cạnh cảm thấy kì lạ hỏi.
Ninh Kiều Kiều nhìn cách đó không xa, khóe môi nhếch lên, quay đầu nhìn người phụ nữ, cười nói: “Tôi không chơi được có gì kỳ lạ sao? Có người vẽ được, có người không vẽ được. Tôi không biết bơi, có người còn không biết cưỡi ngựa, thậm chí loại trò giải trí này còn không tính là tài năng, tôi không biết thì sao chứ?”
Đôi mắt dường như đang cười của Ninh Kiều Kiều có chút lạnh lùng, Người phụ nữ nói: choáng váng trước những gì cô ấy nói.
Vốn tưởng rằng Ninh Kiều Kiều còn trẻ, khuôn mặt trong sáng, không hiểu biết nhiều về thế giới, dễ bắt nạt, nhưng không ngờ cô bé này lại ăn nói thô lỗ như vậy.
“Ồ, cô bé có tài hùng biện khá tốt, nhưng nghe nói Mạc thiếu thích những cô gái ngoan ngoãn.” Một người phụ nữ khác mỉm cười nhìn Ninh Kiều Kiều, ánh mắt quả thực rất sắc bén, nói: “Em gái, em không biết chơi bóng, nhưng mà Mạc thiếu lại gọi em tới đây, đây là vì muốn làm em mất mặt sao?”
Người phụ nữ này nói thật thông minh, Ninh Kiều Kiều nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đây chính là đào hố cho cô sao?