Chương 22

_ Chẳng lẽ...?

_ Tiêu Lạc, dạo gần đây em có thấy trong người như thế nào ?

Vương Tư Truy một tay bồng bé Shin đi lại ngồi cạnh Tiêu Lạc, anh ta nhất thời luống cuống hỏi nhưng cô vẫn chưa thể bần thần lại, anh ta thấy thế vẫn kiên nhẫn hỏi một lần nữa.

_ Em thấy trong người sao rồi, Tiêu Lạc ?

_ Ờ hả ? tôi...

Tiêu Lạc lúc này mới bần thần hồn phách lại, nghe được câu hỏi của Vương Tư Truy khiến cô có chút khó xử mà trả lời. Nhưng cuối cùng cũng can đảm nói ra.

_ Tôi cảm thấy trong người không khác gì khi mang thai bé Shin

...

Ba năm sau, sau bao nhiêu năm sinh sống tại Praha Cộng Hòa Séc, cuối cùng thì Tiêu Lạc cũng đã có quyết định quay trở về thành phố Lạc Thành, trốn tránh mãi cũng không phải là cách hay, cũng đã đến lúc phải đối mặt rồi.

Nhưng điều kỳ diệu nhất khi Tiêu Lạc phát hiện ra bản thân mang thai, không những thế cái thai là song sinh đều là bé trai. Giờ đây chúng đã biết nghịch ngợm, phá phách điều này đã khiến Tiêu Lạc cũng phải bất lực nhân đôi.

Tại sân bay, Tiêu Lạc trong bộ đầm mỏng chiết eo kiểu Retro Pháp, tuy đã là mẹ của ba đứa con nhưng cô lại sở hữu nhăn sắc xinh đẹp và làn da trắng mịn và phô diễn trọn vẹn bờ vai gầy mong manh. Người khác nhìn vào khó có thể nhận ra cô đã là một bà mẹ của ba đứa con.

Một tay Tiêu Lạc kéo vali còn một tay cầm lấy bàn tay mũm mĩm vừa nhỏ nhắn của bé Shin, từ xa xa phía sau lưng cô và bé Shin là hai thằng nhóc kháu khỉnh, siêu cấp đẹp nhất nhưng gương mặt lại y hệt nhau khiến ai nhìn cũng không thể phân biệt được.

Lăng Bạch Quân và Lăng Bạch Sâm cảm thấy bản thân đi quá chậm chạp so với mẹ và chị gái mình, hai thằng nhóc bắt đầu mếu máo rống giọng gọi với :

_ Mami ! chị Nhật Tâm đợi tụi con với...huhu

Bước chân Tiêu Lạc ngừng hẳn khẽ quay người phía sau nhìn hai thằng nhóc ranh mãnh kia đang giở trò gì.

Tiêu Lạc nhoẻn miệng cười một cách nham hiểm khiến hai thằng nhóc cũng phải rùng mình mà bất giác lùi lại vài bước, cô nhẹ giọng lên tiếng nhưng thập phần trong lời nói lại là sự đe doạ :

_ Lăng Bạch Quân ! Lăng Bạch Sâm, hai con đừng mè nheo nữa...Nếu không mẹ sẽ bỏ lại hai đứa thất đấy nhé

_ Ma-mi~ !

_ Không được dùng chiêu thức này

Cả Lăng Bạch Quân và Lăng Bạch Sâm chưa kịp dùng chiêu thức đáng thương thì đã bị Mami nhanh trí cảnh cáo, hai nhóc tức thời câm nín sau đó hậm hực kéo vali nhỏ của mình đi theo sau Tiêu Lạc và Lăng Nhật Tâm.

Vương Tư Truy đã đậu sẵn xe trước cửa sân bay, mắt trông thấy bốn mẹ con Tiêu Lạc anh ta hứng hở đưa tay vẫy vẫy.

_ Ể ? kia là chú Tư Truy, mau mau Lăng Bạch Quân chúng ta nhanh đến chỗ chú ấy nhanh

_ Khoan đã...

Dứt lời, Lăng Bạch Sâm hứng thú lôi kéo một cách mạnh bạo tay anh trai mình đi thật nhanh về phía Vương Tư Truy, thân là anh trai nhưng đều Lăng Bạch Quân luôn bị em trai Lăng Bạch Sâm bắt nạt và uy hϊếp.



_ Chú Tư Truy !

Vương Tư Truy khẽ ngồi xổm xuống, anh ta yêu thương đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nhóc Lăng Bạch Sâm.

_ Tiểu Sâm Sâm của chúng ta nay nhìn đẹp trai hơn hẳn nha, nhưng sắc đẹp của con lại thua dưới tay Quân Quân rồi làm sao đây ?

Khoé môi Lăng Bạch Sâm khẽ co giật lên không ngừng, Chú Tư Truy này cũng thật là...nếu muốn khen người ta thì khen cho trót lọt vào, nghe câu sau khiến cậu nhóc sa sầm mặt lại, khoanh tay trước ngực khẽ hừ lạnh một tiếng.

_ Xì, Sao mà Lăng Bạch Quân đó có thể so sánh với người vô địch siêu cấp vũ trụ ngầu lòi đẹp trai như con được chứ

Trong thoáng chốc tất cả bốn con người tại đây đều hóa đá ngay tại chỗ. Tiêu Lạc là người nhanh bình tĩnh lại, cô không hề thương tiếc mà thẳng tay cộc nhẹ vào đầu Lăng Bạch Sâm.

Bộp !

_ Lăng Bạch Quân là để cho con gọi sao ? con nên tập gọi là anh trai đi là vừa

Bị mẹ đánh một cách uất ức, nhóc bắt đầu mếu máo chạy đến ôm chầm lấy chân Vương Tư Truy khóc vạ.

_ Chú Tư Truy...huhu

Vương Tư Truy tức thời cảm thấy thương xót nhanh chóng nhấc bổng thằng nhóc lên, quay sang nhìn Tiêu Lạc khẽ trách cứ.

_ Tiêu Lạc, thằng bé chỉ mới hai tuổi em đừng gắt gổng với thằng bé vậy chứ, từ từ dậy lại cũng được mà

_ Vương Tư không, anh cũng không được chiều thằng bé quá

_ Anh biết mà, thôi đừng nói chuyện này nữa chúng ta mau lên xe thôi

Tiêu Lạc khẽ gật đầu rồi dắt theo Lăng Bạch Quân và Lăng Nhật Tâm đi vào trong xe. Ban đầu Vương Tư Truy có đề nghị cô đến biệt thự của anh ta sống nhưng bị cô từ chối khéo, bởi cô đã đồng ý với Lăng phu nhân sẽ dọn sống ở Lăng Gia.

Vương Tư Truy thoáng chốc nhận được sự hụt hẫng trong lòng nhưng anh ta rất nhanh không biểu hiện gì nữa. Khoảng chừng ba mươi phút chiếc xe Lamborghini màu đen nhanh chóng dừng lại tại cổng biệt thự Lăng Gia.

_ Wow, đây là nhà bà nội sao ? to..to quá rồi

Nhóc Lăng Bạch Sâm không cần người khác mở cửa xe giúp mà cậu đã tự động mở ra, bước xuống xe cậu cứ há hốc mồm và không ngừng tán thưởng.

Lăng phu nhân khi nghe thấy tiếng xe, bà không cần suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng chạy đến. Từ xa xa nước mắt của bà sớm đã đầm đìa, bước nhanh ôm chầm lấy ba đứa cháu nội của mình.

_ Ui chao, Tiểu Tâm ! Tiểu Quân và Tiểu Sâm của bà dạ lớn thật rồi này, thời gian qua bà nội thật nhớ các con lắm

Ba đứa nhóc nhanh chóng đưa bàn tay trắng trẻo vừa mũm mĩm mà khe khẽ vỗ nhẹ nhàng vào lưng Lăng phu de, xúc động không kém.

_ Bà nội ! huhu...tụi con cũng nhớ bà nội chết đi được

_ Ngoan, ngoan lắm !

Một lúc sau bốn bà cháu mới chịu buông nhau ra, Lăng phu nhân quay ngoắt nhìn sang Tiêu Lạc nhìn thấy vành mắt cay xè của cô khiến bà càng thêm đau lòng, không nói không rằng bà đã bổ nhào lên ôm lấy cô.

_ Tiểu Lạc ! mừng con trở về với mẹ, con bây giờ đã trưởng thành hơn rồi, không còn là một gái với dáng vẻ yếu đuối nữa rồi nhưng điều này khiến mẹ cảm thấy yên tâm rất nhiều



Hai mắt Tiêu Lạc nhắm nghiền lại nước mắt bất chợt rơi xuống lã chã, cô khẽ ôm siết chặt lấy Lăng phu nhân.

_ Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm !

Được khoảng một lúc hai người họ mới chịu buông nhau ra, Lăng phu nhân hít hít mũi lên tiếng :

_ Được rồi, chúng ta vào trong nhà trước rồi hẳn nói tiếp, Tư Truy ! con cũng vào trong uống một ly nước nha

_ Ạ dạ thôi ạ, con có chuyện gấp nên phải xin phép bác đi trước rồi

Vương Tư Truy nhanh chóng xua tay sau đó anh ta khẽ lịch sự cúi đầu xin phép rời đi. Vào trong nhà, Tiêu Lạc luôn thao thức kể chuyện khi ở Cộng Hòa Séc.

_ Rất cảm ơn con nhiều lắm Tiểu Lạc, thời gian qua đã khiến con một mình nuôi ba đứa con chắc là vất vả lắm đúng không, mẹ cảm thấy thật vô dụng khi không làm gì cho con

Lăng phu nhân vừa nghẹn ngào vừa cầm lấy tay cô xiết xoa, nghe bà nói vậy Tiêu Lạc chỉ lắc đầu khẽ cười.

_ Tuy lúc đầu cuộc sống của con rất khó khăn và mọi thứ không phải lúc nào luôn suôn sẻ nhưng con đã phải dũng cảm và tiếp tục sống vì Tiểu Tâm, Tiểu Quân và Tiểu Sâm mẹ ạ

_ Tiểu Lạc, con đúng là một cô gái mạnh mẽ vừa là một người mẹ vô cùng tốt

Nhưng đều tại con trai bà mới khiến Tiêu Lạc trở nên mạnh mẽ.

Giờ đây trong phòng khách chỉ còn mới Tiêu Lạc và Lăng Nhật Tâm, cô thuần thục thắt hai bím cho con gái.

_ Chà, bé Shin của mẹ thật xinh đẹp thật đấy giống như thiên thần vậy đó

_ Thật vậy ạ

Tiêu Lạc điên cuồng gật đầu sau đó không kìm lòng được mà đưa tay cưng nựng mặt bé Shin.

Ting Toong !!

_ Ngoan ! ngồi đây chờ mẹ, mẹ đi ra mở cửa

Bé Shin rất ngoan ngoãn gật đầu, Tiêu Lạc chậm rãi đi ra mở cửa khẽ đưa tay chạm vào chốt cửa.

Cạch.

Cánh cửa được mở ra hiện ngay trước mặt cô là một gương mặt hết sức quen thuộc, người này chính là Lăng Bạch Ngôn !

Trái tim Tiêu Lạc chợt trở nên kích động, giây sau cô lấy bình tĩnh toan định đóng cửa lại nhưng Lăng Bạch Ngôn kịp thời đưa tay ngăn lại.

_ Chờ...chờ đã Lạc Lạc, có thể cho anh vào được không ?

Hai tay cô siết chặt lại ánh mắt lung linh như hai viên dạ minh châu trở nên lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Bạch Ngôn, môi nhếch lên khẽ châm chọc :

_ Vậy tôi phải cần bắn pháo hoa chúc mừng một chút vì Lăng tiên sinh đã tới ?