Chương 42: Apocalypse

Tác giả: Tiểu Điềm Bao

Sắc mặt Erik bất thiện nhìn chằm chằm người trước mắt, xem ra người có gương mặt màu lam, trên đầu còn có những hoa văn kỳ kỳ quái quái này, chính là người ông muốn tìm.

"Ngươi là ai?"

"Jehovah, thần, Thần Mặt Trời, luân hồi vô số lần ta có quá nhiều tên, ta sinh ra từ tử vong, ta làm người châm lửa cho sự hủy diệt của loài người, diệt tận gốc cái gọi là văn minh, sau đó sẽ tạo ra loài mới với sứ mệnh mới!"

Người biến dị màu lam nói dõng dạc và hùng hồn, lại nhìn Erik, ông đang mặt không biểu tình nhìn hắn, ánh mắt còn có - trào phúng?

"Có vấn đề gì sao, con của ta?"

"......"

Khoé miệng Erik run rẩy, sao người này còn trung nhị hơn ông luôn vậy?

"Ta hiểu năng lực cường đại của con hơn bất cứ ai! Gia nhập cùng ta đi, con trai! Để chúng ta cùng nhau......"

"Vậy nên, ngươi rốt cục là ai?"

Erik không kiên nhẫn đánh gãy lời nói như bán hàng đa cấp của ông ta, nếu không phải ông thiếu sự giúp đỡ, ông cũng không muốn vô nghĩa với tên này!

"...... Con có thể gọi ta là Apocalypse."

Người đàn ông tự xưng là Apocalypse cũng biết hành vi đánh gãy lời ông ta của Erik vừa rồi là vô lễ, nhưng ông ta nói thầm trong lòng ta còn cần giúp đỡ, ta không thể nổi giận.

"Được rồi, tuy ta không có mục tiêu to lớn như người, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác, định như vậy đi, chúng ta đi thôi."

Apocalypse bị ông làm cho phát ngốc, nhất thời không kịp phản ứng.

"...... Đi, đi đâu?"

"Tất nhiên là đi tìm sự giúp đỡ!"

Erik càng không kiên nhẫn, người này đầu óc không đủ dùng, ông bắt đầu hối hận khi tìm đồng đội ngu như vậy đấy.

"Không cần sốt ruột, Erik, xuất hiện đi, Storm!"

Bị ông ta gọi tên, Erik mới nhìn thẳng ông ta, xem ra còn có chút tài năng.

Theo tiếng của Apocalypse, một cô gái đi từ trong phòng ra, khoảng hơn hai mươi tuổi, không lớn hơn Lily nhà ông bao nhiêu, nhưng kiểu tóc lại rất khốc, mái tóc màu bạc trắng vuốt lêи đỉиɦ đầu, rất rối loạn.

Apocalypse cởϊ qυầи áo, lộ ra bộ giáp tối màu cổ xưa, trên đó là hoa văn huyền ảo.

Erik nhìn hai người có tạo hình kì lạ trước mặt, khoé miệng run rẩy, đột nhiên muốn rời khỏi nhóm này thì phải làm sao bây giờ, có cảm giác lên thuyền giặc!

"Đi thôi, ta biết đi đâu tìm giúp đỡ."

**********

Westchester

Raven đứng trước cửa học viện, nhìn nơi bà từng rất quen thuộc, nơi này thay đổi rất nhiều, bà gần như không nhận ra.

Đúng giờ tan học, bọn nhỏ vui đùa đuổi nhau chạy tới chạy lui, tràn ngập sức sống thanh xuân.

"Raven?"

Một tiếng gọi đánh gãy suy nghĩ của bà, là Hank.

Đầu tóc anh ta chỉnh tề, mặc tây trang màu nâu nhàn nhã, không khác trước là bao, vẫn ôn tồn lễ độ như vậy.

Hank bước nhanh lại gần, trên mặt là vui sướиɠ không thể ức chế, anh nhìn Raven thật sâu.

"Oa nga, uhm.... Tôi, cô....."

"Không phải màu xanh? Xem ra chúng ta lại có điểm giống nhau."

"Không, tôi muốn nói, cô đã trở lại! Tôi không ngờ cô sẽ trở về......"

Raven cũng cảm khái, "Tôi cũng không ngờ tới."

Hank cười, "Tiếc là Lily không ở nhà, nếu con bé biết cô quay lại, nhất định sẽ vui vẻ nhảy nhót lung tung."

Thấy Hank nhắc tới Lily, biểu tình của Raven càng nhu hòa, tuy bà đã chịu không nổi Charles quản thúc, nhưng bọn họ vẫn là 'người nhà' của bà, đặc biệt là Lily, vĩnh viễn là bảo bối của bà.

"Lily vì sao không ở nhà?"

Nhớ tới đứa trẻ nghịch ngợm kia, Hank cười bất đắc dĩ: "Con bé ngại Charles quản quá nghiêm, lúc đi học chọn học Oxford, chạy thật xa. Thật không có biện pháp với con bé."

"Vậy sao, đi tận Anh."

Không gặp được bảo bối nhỏ, Raven rõ ràng có hơi thất vọng.

"Chuyện Lily, chúng ta chậm rãi nói, cô đã lâu mới về, tôi dẫn cô đi dạo."

Hank dẫn Raven đến phòng thí nghiệm của anh, lúc bọn họ vào, ánh đèn sáng lên, một chiến cơ lớn ở trung tâm phòng thí nghiệm.

"Oa nga!"

Raven phát ra tiếng hét kinh hãi.

"Tốc độ siêu âm, trang bị phòng ngự, còn có chức năng tàng hình."

"Quá kinh khủng, nhưng anh mang nó ra ngoài bay kiểu gì?"

Hank đi trước xoay người lại, hai tay đút túi quần.

"Không cần lo lắng, sân bóng rổ là một nóc nhà di động."

Raven lại cẩn thận đánh giá chiến cơ, vẫn cảm thấy khó tin.

"Anh vậy mà có thể tạo ra chiến đấu cơ ở đây!"

Hank chậm rãi đi tới, nói: "Sau sự kiện Washington, X-men dần xuất hiện nhiều trước mặt người thường, tôi tất nhiên phải chuẩn bị phòng ngự trước."

Raven không ý kiến: "Charles muốn học sinh, không phải chiến sĩ."

"Charles cũng thay đổi rất nhiều......"

Không đợi Hank nói xong, Raven đánh gãy lời anh nói: "Nhưng ông ấy tin tưởng loài người, ôm hy vọng với bọn họ! Vậy còn anh?"

Con ngươi thâm thúy của Raven nhìn chằm chằm anh, Hank do dự một lát: "Tôi cảm thấy chúng ta nên ôm có hi vọng, đồng thời, cũng phải có tính toán, thế giới cần X-men."

"Well, anh có thể nghĩ như vậy, không thể tốt hơn. Dẫn tôi đi tìm Charles đi, lần này tôi về vì chuyện của Erik."

"Erik? Ông ta làm sao vậy?"

"Gặp Charles tôi sẽ nói rõ, đỡ phải nói hai lần."

Hank cười bất đắc dĩ, dẫn bà đến phòng hiệu trưởng tìm Charles.

Bố trí trong học viện thay đổi rất nhiều, Hank dẫn Raven rẽ vài lần mới tới phòng hiệu trưởng. Đẩy cửa đi vào, quanh Charles còn có mấy đứa trẻ, ông đang giảng bài cho chúng, giọng nói ôn nhuận vọng trong phòng. Thời gian giống như đặc biệt thiên vị ông, không lưu lại dấu vết trên người ông, đôi mắt xanh thẳm vẫn chứa vô hạn nhu tình giống như năm đó.

Ông nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại, nhìn thấy Raven, trong mắt ông hiện lên ánh sáng kinh hỉ.

"Bọn nhỏ, tiết này tạm dừng ở đây, ngày mai chúng ta tiếp tục."

Học sinh vừa đi ra ngoài, vừa nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng sau Hank.

Chờ khi học sinh cuối cùng ra ngoài, Charles nhiệt tình ôm Raven.

"Chúa ơi, Raven, ta không dám tin là em đã trở lại!"

Sự nhiệt tình của Charles làm Raven không kịp phản ứng, mặt đẹp hơi đỏ lên.

Nhưng giờ không phải lúc ôn chuyện, bà nhẹ nhàng đẩy Charles ra, dưới ánh mắt nóng bỏng của ông, nói: "Charles, lần này em về là vì Erik."

"Erik? Ông ấy lại làm sao vậy?"

Raven ngồi xuống ghế sofa, hai người kia cũng ngồi xuống.

"Từ sau khi rời khỏi Brotherhood, ta vẫn duy trì quan hệ với một vài người, thời gian gần đây, Erik mất rất nhiều người, ông ấy định tiến hành trả thù chính phủ, mọi người cũng biết, nếu ông ấy có thể tự mình đến Ai Cập tìm người, như vậy chuyện ông ấy muốn làm chắc chắn không nhỏ......"

Sắc mặt của Charles và Hank trở nên ngưng trọng. Đúng vậy, theo tính tình của Erik, chuyện muốn làm chắc chắn là chuyện lớn.

"Việc này không thể chậm trễ, đi!"

Charles không cần Raven thúc giục, ông quan tâm chuyện của Erik hơn bất cứ ai. Ba người bước đi vội vàng, đến phòng thí nghiệm chính, trên đường gặp cặp song sinh, tuy hai người còn nhỏ, nhưng chuyện này liên quan đến Erik, Charles cũng nói cho họ.

Năm người cùng đến nơi quan trọng nhất học viện.

Charles đội dụng cụ lên, vận dụng khả năng cảm ứng tâm linh của ông, trong hàng tỉ người tìm kiếm Erik.

Thật lâu sau, ông mở bừng mắt: "Erik?"

Erik đang ở trong quán bar của Caliban thì cảm thấy có người chui vào đầu ông, trong thiên hạ, trừ Charles, ông không tìm ra người thứ hai.

Apocalypse vừa thu nhận Psyloche vào dưới trướng, đang cường hoá năng lực cho cô ta.

"Charles?"

Nghe thấy ông đáp lại, Charles nổi giận đùng đùng hỏi: "Ông lại muốn làm gì? Chẳng lẽ ông đã quên ông đồng ý cái gì với tôi rồi sao?"

Erik cười bất đắc dĩ, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông thu lại nụ cười: "Là loài người đã quá phận, anh em của tôi phần lớn đã bị bọn họ hãm hại, làm sao tôi có thể nhịn? Bọn chúng cướp đi tất cả của tôi, giờ đến lượt bọn tôi cướp tất cả của chúng!"

Khi nói chuyện, ông chậm rãi quay đầu, Charles thông qua tầm mắt của Erik, thấy được đoàn người của Apocalypse.

"Hank? Ông ấy không chỉ có một người!"

Lúc này, Apocalypse cũng đã nhận ra khả năng đang được phóng đại mấy trăm lần của Charles.

"Điều này quá kỳ diệu!"

Ông ta cảm thán tự đáy lòng.

"Đây, chính là đáp án ta muốn!"

Apocalypse bỗng mở to hai mắt, đôi đồng tử vốn màu u lam bị màu trắng bao phủ, giống như che một lớp sương.

Dụng cụ liên kết với não trở nên hỗn loạn, trị số hiển thị cũng trở thành loạn mã.

Charles càng là ngốc đứng ở một chỗ, mờ mịt nhìn chằm chằm phía trước.

"Oh my God!"

"Wait! Wait! Charles! Charles!"

Hank luống cuống tay chân, không biết vấn đề ở đâu.

Apocalypse nhân cơ hội tiến vào ý thức của Charles, "Cảm ơn ngươi đã để ta tiến vào ý thức của ngươi!"

Ông ta tiếp tục thúc giục càng nhiều năng lượng của mình, dần dần khống chế suy nghĩ của Charles.

Màu đen trong mắt Charles dần rộng ra, tràn ngập toàn bộ tròng mắt, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Ông còn lẩm bẩm trong miệng.

"Ta chưa bao giờ cảm thụ lực lượng cường đại như vậy!"

Hank một bên gấp không chịu được, anh lung lay cánh tay của Charles muốn đánh thức ông: "Charles! Mau tỉnh lại đi Charles! Charles!"

Raven cũng nhận ra không đúng: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

Hank vội vàng giải thích một câu đơn giản: "Tôi nghĩ có người đang xâm nhập vào não ông ấy, hơn nữa còn khống chế nó!"

Apocalypse qua ý thức của Charles, thấy vô số hình ảnh của loài người. Ông ta nhắm mắt lại, đắm chìm trong lực lượng này.

"Con người vẫn luôn như vậy! Hiện tại, chúng có khoa học kĩ thuật, là không cần hòn đá, không cần đao kiếm, không cần bất cứ vũ khí gì, cũng không cần chế độ gì! Biến mất hết đi! Các siêu cường quốc cũng không còn cần thiết!"

Dưới sự điều khiển của Apocalypse, ý thức của Charles chui vào trong đầu của những người quản lý cấp cao trong quân đội, hướng tất cả vũ khí họ có lên không trung. Tất cả các đầu đạn dần hướng thẳng lên trời.

Tất cả nhân viên quân đội loạn như ong vỡ tổ, chìa khoá kho vũ khí rõ ràng đang trong tay họ, nhưng tại sao lại có tình huống đáng sợ như vậy?!

Không chỉ quân đội rối loạn, người dân bình thường đều chú ý đến những đầu đạn hướng thẳng lên trời kia, nhân tâm hoảng sợ.

Đột nhiên, Charles thống khổ hét to: "Hank! Tắt đi nó! Tắt đi!"

Hank dùng sức mạnh, phá hủy toàn bộ nguồn điện của bộ máy, nhưng lại không có dấu hiệu ngừng lại.

Đầu bên kia, Apocalypse giang hai tay, ngửa mặt lên trời hô lớn: "Các ngươi có thể đứng trên tháp thiên văn khiêu chiến với thần, nhưng các ngươi không thể chiến thắng thượng đế!"

"Hủy diệt nó! Mau lên! Wanda! Lập tức phá huỷ nó, phá huỷ toàn bộ nơi này, huỷ hoại đầu não!"

Charles bộ mặt dữ tợn, liều mạng duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng, nhìn người bên cạnh hét to.

Wanda không dám trì hoãn, lập tức động thủ. Cuối cùng, khi phòng thí nghiệm bị hủy gần hết, Hank cũng tháo được chiếc mũ khỏi đầu Charles.

Charles vừa nhận thống khổ cực lớn, vừa bỏ mũ ra đã lập tức ngất đi.

Mọi người đưa ông ta khỏi phòng thí nghiệm, đặt ông trên ghế ngoài cửa.

"Charles! Charles!"

Trên hành lang đột nhiên xuất hiện một quầng sáng màu đỏ tím, quầng sáng tan rã, lộ ra bốn người bên trong. Erik mặc bộ chiến phục màu đỏ tím quen thuộc của ông, một tay ôm chiếc mũ đội đầu.

Sắc mặt ông phức tạp nhìn Charles, bất động thanh sắc nhăn chặt mi, điều khiển ghế dựa dưới thân Charles tiến gần về phía ông.

"Charles!"

Raven hô to một tiếng, không kịp đi cứu Charles, đoàn người Apocalypse đã biến mất.