Tác giả: Tiểu Điềm Bao "???" "Cậu muốn gia nhập Avengers?" Beth và Andy trăm miệng một lời hô.
"Nhưng tại sao không phải X-men nha? Bố cậu không phải là lãnh đạo X-men à?" Andy thật sự không hiểu quyết định của Lily.
"X-men và Avengers tuy đều là tổ chức siêu anh hùng, nhưng cũng không giống nhau. Hiện tại vẫn có nhiều người có thành kiến với người biến dị, nếu tớ tham gia X-men, lời tớ nói cũng sẽ bị thành kiến kiềm chế, nhưng Avengers thì khác, đặc biệt là góc nhìn của người Mỹ với Captain America, chú ấy tượng trưng cho tinh thần của nước Mỹ, là tiêu chuẩn của đạo đức và tinh thần, được rất nhiều người ủng hộ." "Bởi vậy, Avengers với Captain America, sẽ có ít hiểu lầm và thành kiến nhất." Lily nói rất có đạo lý, Andy nhìn cô thật sâu, không nói gì.
Giờ học trôi qua hơn nửa trong sự oán giận của giáo sư, gần tan học vị giáo sư này mới nhớ đến nhiệm vụ, vội giao bài luận văn cho học sinh rồi rời đi.
Lily tạm biệt hai người ở chỗ ngoặt cầu thang, cô đang học cả chương trình kỳ sau, học hơn bọn họ nhiều tiết. Tối nay cô còn hai tiết nữa.
Hơn 9h tối, học xong ba tiết, Lily mệt rã rời, cả người uể oải ỉu xìu, héo héo.
Ra cổng trường, quẹo vào đường khu nhà của mình, Loki đã sớm chờ ở đó, thấy cô như vậy, đau lòng muốn hỏng luôn.
Anh đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Lily.
"Lên đi, anh cõng em." Lily đè lên lưng anh, cằm cũng gác lên vai anh.
Loki bị cằm của Lily đè hơi đau. Gần đây, cô gái nhỏ rất vội, gầy đi nhiều, cằm cũng nhọn hơn trước.
"Sweetheart, nhất định phải vất vả như vậy sao?" Qua rất lâu, anh mới nghe được giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế của cô.
"Để sớm tốt nghiệp...... Phải vất vả một chút......" Giọng nói càng lúc càng nhỏ, sau đó trực tiếp im lặng, Loki quay đầu, mới phát hiện Lily đã ngủ rồi.
Anh cười khổ, gần đây Lily vội vàng học tập, trừ thời gian học tập trên lớp, cô ngâm mình trong thư viện, rất lâu rồi không thân thiết với anh.
Tuy bị vắng vẻ rất ủy khuất, nhưng an tĩnh cõng cô gái nhỏ của anh về nhà như vậy cũng không tệ.
Về đến nhà, Beth ôm Pudding ra khỏi phòng, thấy hai người, sửng sốt.
"Lily mệt đến ngủ rồi sao?" Cô ấy thật cẩn thận dùng khí âm hỏi Loki.
"Uhm, sáng mai làm nhiều đồ ăn hơn cho em ấy, ta đoán em ấy sẽ tỉnh vì đói." Beth thủ thế OK với anh, ôm Pudding về phòng, Loki cõng Lily, trở về phòng.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận cởϊ áσ ngoài thay váy ngủ giúp cô, sau đó lấy chăn đắp lên. Xong xuôi, anh ngồi một bên, chống cằm nhìn cô.
Lông mi dày và dài tạo bóng nhỏ trên mặt cô, cánh môi đỏ bừng vô thức nhấp nhẹ, anh nhìn lại cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn, nhẹ nhàng in một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi đỏ.
Loki nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, dùng cằm mình chống trán cô.
"Ngủ ngon, cục cưng của anh."*********
Cùng lúc đó, ở một quán bar ngầm đơn sơ tại New York xa xôi, nơi mà người bình thường không biết đến, tụ tập những người tìm kiếm thông tin đến từ nhiều nơi, bọn họ tìm người nhà hoặc bạn bè, nhưng có một điều không ngoại lệ, họ đều là người biến dị.
Buồng trong của quán bar, một người ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, trong ánh mắt loé lên ánh sáng con buôn giảo hoạt.
Ông ta không kiên nhẫn ném tờ tiền mỏng lên cái bàn cạnh một người đàn ông to lớn, chế nhạo:
"Nếu mày có thể tìm tới đây, mày chắc cũng đã biết quy tắc của Caliban, chút tiền này không đủ." Người đàn ông to lớn kia bực, bàn tay to đập lên bàn, còn chưa trừng mắt, một tia laser màu tím đỏ đã cắt qua, ngừng lại cạnh đầu anh ta.
"Psyloche! Đã nói bao nhiêu lần! Đừng có phá hỏng bàn của Caliban!" Người đàn ông có gương mặt tái nhợt hô to, mà người đối diện hắn không dám động đậy, bởi vì tia sáng vừa rồi cắt qua góc bàn, vết cắt rất sắc.
Một mỹ nhân tóc đen yểu điệu lại gần, tầm mắt quét qua anh ta, làm anh ta căng chặt.
Yên lặng lấy lại tiền, người đàn ông to lớn uể oải rời đi.
Nhưng, quán bar rất nhanh đã trở nên ồn ào, một mỹ nữ tóc vàng mặc áo da đen xuất hiện trước mặt Caliban.
Ông ta đột nhiên trở nên hưng phấn:
"Ác ~ nhìn xem đây là ai a! Mystique! Là trận gió nào dẫn tôn đại thần ngài tới chỗ của tôi vậy?" Phần lớn người dừng động tác nhìn về phía cửa.
Người tới đúng là Mystique Raven, trong hành động ám sát ở Nhà Trắng đã cứu tổng thống, thành công ngăn cản dự án mà con người muốn áp đặt lên người biến dị.
Tuy mấy năm nay, tiếng phản đối người biến dị không ngừng, nhưng trong mắt người biến dị, đặc biệt là thanh niên, bà chính là anh hùng đã cứu vớt rất nhiều người biến dị.
"Được rồi, đừng nhiều lời, tôi có việc muốn hỏi ông." Gần đây, tính cách của Raven càng ngày càng táo bạo.
Caliban cũng không ngại, nhưng Psyloche lại rút vũ khí, muốn tấn công.
Cliban duỗi tay ngăn cô lại,
"Đừng, đây là đại anh hùng của chúng ta, cần khách khí!" Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Raven,
"Bà cũng biết quy củ ở đây của chúng tôi....." Giọng nói kéo dài, ông ta cười quái dị.
Một xấp tiền bị ném lên bàn, Caliban xem qua, cười to.
"Hỏi đi, bà muốn tin tức của ai, không có chuyện gì mà Caliban không biết." "Nói cho tôi tin tức gần nhất của Magneto." Biết nội dung câu hỏi của Raven, Caliban cũng không giật mình.
"Nửa năm trước Magneto xuất hiện ở New York, tôi nghĩ không cần tôi nói bà cũng biết ông ta đi đâu......." Raven nghe ông ta nói, biểu tình hoà hoãn. Nếu đã về New York, bà đương nhiên biết ông ta đi đâu, đó cũng là nơi mà bà ngày ngày nhớ đến.
"Chính là, gần đây nhất ông ta --" Caliban cố ý kéo dài câu nói, quả nhiên sắc mặt vừa hoà hoãn của Raven lại ngưng trọng.
"Ông ta xuất hiện ở Cairo, vì sao thì tôi không biết, nhưng có vẻ ông ta đang tìm người." Mày của Raven nhăn chặt, Erik quá khác thường, theo tin tức của bà, bà cảm thấy Erik lại muốn đi ám sát tổng thống.
Tuy bà và Erik đã đường ai nấy đi, nhưng bọn họ vẫn còn tình cảm quá khứ, huống hồ, cho dù là vì Lily và Charles, bà cũng không thể để Erik làm chuyện nguy hiểm.
Xem ra, đến lúc phải về Westchester rồi.
********** .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Hai ngày trước, Ai Cập
Erik bực bội nghịch bộ quần áo dài hiếm lạ cổ quái trên người, thật không thể hiểu nổi, đã nóng như vậy còn mặc kín mít, ông sắp bị chết nóng có được hay không!
Thật ra, không phải vô duyên vô cớ mà ông tới đây chịu tội, tuy hiện tại có các siêu anh hùng và các thế lực khác chế ước, chính phủ không làm gì mấy đứa nhóc trong học viện X, nhưng anh em của ông thì khác.
Ông luôn thuộc nhân vật bị truy nã, hơn nữa, anh em của ông là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chính phủ Mỹ, gần đây rất khó khăn, có rất nhiều anh em đã bị bắt đi thực hiện thí nghiệm phi pháp.
Ông là lãnh đạo của hội anh em (Brotherhood of mutants), tất nhiên không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra.
Lúc trước, ông nhận được tin từ Ai Cập, Cairo xuất hiện một trận động đất kì lạ, chấn động mãnh liệt gay thiệt hại không nhỏ, nhưng kì lạ là chính phủ không thể điều tra rõ nguyên nhân động đất.
Loài người chọn phương pháp đương nhiên không tìm được nguyên nhân, nhưng anh em lại nói cho ông, trận động đất là do người biến dị gây ra, còn là người biến dị rất mạnh.
Ông vừa nghe, lập tức chạy đến Cairo, ông muốn hợp tác với người này, triển khai kế hoạch trả thù chính phủ, không thể cứ mặc kệ như vậy, bị động chịu đánh chưa bao giờ là phong cách của Magneto ông!
Nhưng ông tìm cả một ngày vẫn không tìm được người biến dị kia. Hơi nhụt chí.
Erik lại nhớ tới Lily, nếu con bé đi cũng ông, ông còn phải mệt như vậy làm gì, rõ ràng lúc cô bé, ông đã tẩy não nó đứng về phe ông, nhưng trình độ tẩy não của Charles còn cao hơn ông một bậc, lại bẻ cô về mất.
Nhớ tới người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm luôn mỉm cười như gió xuân kia, Erik lại than thở, nếu Charles biết chuyện ông muốn làm, chắc chắn sẽ tức giận thật lâu.
Ông tùy ý lang thang không có mục tiêu ở trên phố, đột nhiên có người mặc áo dài màu trắng đυ.ng phải ông ở chỗ ngoặt, không xin lỗi đã vội bước vào hẻm tối.
Erik nhíu mày định rời đi, sờ lại phát hiện điện thoại của mình đã không cánh mà bay, sắc mặt ông thay đổi, tuy không có cơ mật, nhưng có tin nhắn của Lily và Charles gửi cho ông!
Ông nhanh chóng đuổi theo người nọ vào hẻm tối, lại phát hiện cuối ngõ nhỏ có cửa ẩn nấp, ông chậm rãi đi qua đẩy cửa bước vào, cũng không khẩn trương. Với khả năng của ông, không sợ bị người hại.
Đẩy cửa ra, đây là một phòng nhỏ thường thấy ở Ai Cập, người đàn ông kia đang đứng giữa phòng, giống như đang chờ ông.
"Ngươi là ai!" Người nọ xoay người lại, gương mặt u lam, ánh mắt thâm thúy.
"Con đang tìm ta đúng không, con của ta."