Chương 1

Một buổi sáng tháng mười hai lạnh giá.

Trong phòng tổng thống của khách sạn, máy sưởi bật hết công suất. Nhưng Tô Cẩm Thất ngồi trên ghế, gáy vẫn lạnh toát mồ hôi.

Trên chiếc bàn vuông, ngoài cô ra còn có ba người khác là anh trai cô, sếp lớn của công ty cô, và bạn gái của sếp.

Hai nam hai nữ, nhìn bề ngoài giống như một buổi gặp mặt bạn bè. Nhưng thực tế thì sao? Tô Cẩm Thất thở dài trong lòng, e rằng không có chuyện nào cẩu huyết hơn thế này. Anh trai cô lại đi vào khách sạn với bạn gái của sếp, và bị sếp bắt quả tang tại trận!

Tô Cẩm Thất vừa tức giận vừa lo lắng, không hiểu sao anh trai lại dây dưa với bạn gái của sếp. Cô cũng lo lắng không biết liệu công việc của mình có còn giữ được nữa hay không? Sếp là người quyết đoán, liệu có gϊếŧ người diệt khẩu không?

Càng nghĩ càng sợ, cô len lén liếc nhìn sếp lớn đang ngồi đối diện. Anh ta hơi nghiêng người trên ghế, vắt chéo chân, một tay đặt trên bàn gõ nhẹ, tay kia thì nghịch điện thoại bên dưới. Vẻ ung dung, thản nhiên này, không biết có phải là do tức giận đến mức mất trí rồi không.

"Cảnh Hàn, anh nghe em giải thích..." Dương Thiến Vũ nước mắt như mưa, vội vàng nắm lấy tay Lệ Cảnh Hàn giải thích: "Tối qua em uống say với bạn bè, không biết sao lại tỉnh dậy ở đây, em thật sự không biết, anh phải tin em."

Lệ Cảnh Hàn nhíu mày, giật mạnh tay ra, nhìn cô ta với vẻ ghê tởm.

Dương Thiến Vũ khẽ cau mày, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Tô Cẩm Vinh, đột nhiên chỉ tay vào anh ta hét lớn: "Cảnh Hàn, là anh ta! Là anh ta bỏ thuốc vào rượu của em, làm nhục em, sau đó còn muốn uy hϊếp em, anh đến thật đúng lúc, hãy gϊếŧ anh ta đi!"

Tô Cẩm Thất nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh trai. Tô Cẩm Vinh ngơ ngác nhìn Dương Thiến Vũ, vẻ mặt khó hiểu.

"Cô bị điên à? Tôi thèm khát cô?" Tô Cẩm Vinh đập bàn, tức giận nói: "Tối qua cô say xỉn, đòi hôn hết người này người kia, cầu xin người ta đấy!"

Dương Thiến Vũ nghe vậy, mặt mày tái mét, đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Anh đừng có đổ oan cho tôi! Sao tôi lại làm vậy được? Nhìn anh là biết không phải người tốt, chắc chắn là anh thấy sắc nổi lòng tham, muốn giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi!"

"Dương tiểu thư, cô thật sự không biết xấu hổ!" Tô Cẩm Vinh tức giận nói: "Rõ ràng là tối qua cô níu kéo tôi không cho tôi đi, bây giờ bạn trai đến rồi, lại muốn đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, cô mơ tưởng!"

Tô Cẩm Thất đỏ mặt cúi đầu, lo lắng liếc nhìn Lệ Cảnh Hàn, anh ta vẫn bình thản nghịch điện thoại, dường như không quan tâm đến cuộc cãi vã của hai người.

Dương Thiến Vũ xấu hổ nổi giận, bước tới Tô Cẩm Vinh, "Anh đừng có nói bậy! Anh soi gương xem mình cái dạng gì đi, mặt chuột tai dơi, nhìn là biết loại chuyên làm chuyện xấu, anh dùng thủ đoạn hèn hạ với tôi, anh đừng hòng yên thân!"

"Con đàn bà chanh chua! Cô còn dám đe dọa tôi?" Tô Cẩm Vinh đứng trước mặt cô ta, giận dữ nhìn.

Dương Thiến Vũ chưa bao giờ bị ai mắng như vậy, không chút do dự giơ tay lên tát một cái, "Chát" một tiếng giòn tan.

"Anh!" Tô Cẩm Thất bật dậy, hét lớn.

Tô Cẩm Vinh tức giận, lao vào đánh nhau với Dương Thiến Vũ, hai người vừa đánh vừa chửi.

Tô Cẩm Thất vội vàng can ngăn, miệng không ngừng nói: "Hai người đừng đánh nữa, mau dừng tay lại đi."

Hai người đang nổi cơn thịnh nộ như hai con bò điên, căn bản không ai nghe cô.