Vậy là chị đồng ý rồi nhá!- Minh Kỳ reo lên.
_Ta cám ơn con nhiều lắm!- Bà Quang cười hồn hậu- Ta sẽ sớm tổ chức đám cưới. Cưới vợ phải cưới liền tay mà!
Nhỏ không biết mình làm gì nữa. Giờ đầu óc nhỏ trống rỗng. Trời ạ! Nhỏ vừa đồng ý cái gì thế nhỉ?
Nhìn mọi người cười vui vẻ bàn chuyện đám cưới mà lòng nhỏ héo hon. Thôi thế là hết! “Ách giữa đàng lại mang vào cổ ” thì còn kêu ca gì nữa!
Đàng trai đến rồi!
Tiếng hô kéo nhỏ về hiện thực. Hiện thực là nhỏ chuẩn bị lên xe bông trong khi còn đi học. Hic! Vậy là hết.
_Ê, chuẩn bị xong chưa nhóc ?- Hằng (bạn thân của nhỏ ) bước vào- Hahaha lấy chồng mà cái mặt bí xị zậy ?
_Mày có tin là tao quánh cho răng môi đi chơi hết luôn hông?- Nhỏ trừng mắt.
_Nè đừng có hù tao nha! Từ nay mày khỏi ăn hϊếp tao nữa rồi! Chồng mày sẽ trị mày!- Nói đến đây Hằng ôm bụng cười- ÔI tưởng tượng cái cảnh Đông Phương Tiểu Phong bị chồng ăn hϊếp tao mắc cười quá đi mất! Ôi còn gì là nữ hiệp nữa!
Nhỏ vơ lấy cái gối chọi thẳng vào Hằng. Nó vừa né vừa tiếp tục cười. Lúc này nhỏ thấy nó giống yêu tinh hơn là bạn nhỏ. Quắc mắc nhìn nó, nhỏ nghiến răng:
_Mày có im đi không hả?
Thấy nhỏ có vẻ giận, Hằng thôi cười, nó nói:
_Thôi đi ra ngoài với tao, chuẩn bị tới giờ lành ồi kà!
Nhỏ vẫn ngồi ìm trên giường, lấy đi động và gọi trong khi Hằng chẳng hiểu mô tê gì hết. Khoảng hai phút sau thì ba đứa con gái nữa chạy lên phòng nhỏ. Thanh Vân, Tuyết Cầm, Mỹ Phượng, thế là đủ. Nhỏ mỉm cười trong khi bốn nhỏ bạn còn ngơ ngác.
_Hối tụi này lên đây chi zậy Phong?- Vân lên tiếng hỏi.
_Định nhờ tụi bây vài chuyện, được không?
_Uhm nói đi. Tụi này giúp cho!- Phượng cười- Xem như tiễn bạn theo chồng!
_Cũng được!- Nhỏ không giận mà vẫn tiếp tục cười- Thế nãy giờ bốn người thấy mặt chú rể chưa?
_Chưa!- Cả bốn đồng thanh.
_Ê, mày muốn cái chi thì nói mau!- Hằng nhăn nhó- Đừng có bày trò đó nha!
Nhỏ mở tủ, lôi ra bốn bộ đồ y chang nhau và y chang đồ của nhỏ, thảy chúng về phía mấy nhỏ bạn, nói:
_ Giúp tao thì vào thay đồ ra đi!
_Mày định…
_Yes!- Chưa để Cầm nói hết câu, nhỏ đã gật đầu- Nếu hắn với ta có duyên thì sẽ nhận ra ta! Còn không thì…
_Thì sao?- Hằng nóng nảy.
_Thì khỏi cưới!- Nhỏ nhún vai cười.
_Nhưng mà…
_Không có nhưng gì hết! Bây giờ một là tụi bây giúp tao, hai là dẹp hết!
Thở dài trước sự nghịch ngợm cùng cá tính ương bướng của nhỏ, bốn cô bạn lục đυ.c kéo vào phòng thay đồ. Thôi thì mặc cho số phận zậy. Duyên của em thì sẽ là duyên của em thôi.
_Nào, bây giờ sẽ là sự xuất hiện của cô dâu!- Hoàng hô to.
Sau tiếng hô đó, Hoàng im bặt, nhơ ngác nhìn. Mọi người cũng như Hoàng, tròn mắt nhìn năm cô gái vận áo cô dâu giống hệt nhau đang bước ra. Được vài phút, Hoàng lắp bắp:
_Cái quái gì thế này?
_Nếu muốn được vợ, chú rể phải tìm đúng cô dâu thôi!- Cả năm cô cùng đồng thanh.
Mọi người lúc đầu còn ngơ ngác, bây giờ thì ôm bụng cười, đặc biệt là lũ bạn cùng lớp nhỏ. Ai cũng lắc đầu bó tay trước sự nghịch ngợm của “cơn gió nhỏ”. Xem như là thử thách của chú rể zậy.
Minh Thiện, chú rể của ngày hôm nay. Anh vốn dĩ không quan tâm lắm trước cuộc hôn nhân này bởi lẽ lòng anh đã nguội lạnh từ ngày Quế Phương , vợ quá cố của anh, qua đời. Anh nghe theo lời mẹ chỉ vì muốn làm vừa long bà và cho Minh Kỳ một người mẹ mà thôi. Đừng trước năm cô gái ăn bận giống nhau, nét đẹp cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bất chợt anh bật cười. Không ngờ mẹ anh chọn một cô con dâu lém lĩnh, trẻ con như thế. Còn bày trò làm khó anh.
Nhìn một lượt năm cô, anh chú ý nhất là con bé đứng góc phải, ngoài bìa. Trông nó là trẻ con nhất đám, cái miệng vênh lên như thách thức anh vậy đó. Sao mà nó giống con nhím thế nhỉ? Được một lúc, anh bước lại kéo nó ra, chắc chắn là nó rùi, anh nghĩ vậy bởi cái mặt con bé tinh nghịch ghê nơi.
Mọi người “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên rồi bật cười. Duyên em thì sẽ là của em thôi. Riêng về phần nhỏ, vẫn còn đang ngạc nhiên hết sức. Không hiểu vì đâu mà hắn ta “bắt ” được nhỏ. Phen này thì dù muốn dù không cũng phải theo chồng. Khổ hết sức!
Đang rầu thúi ruột mà nhìn thấy cái nụ cười giễu cợt của anh Hoàng, nhỏ ghét dễ sợ. Nhỏ ngẩng mặt lên, ném lại cho Hoàng anh mắt thách thức: ” Xí!Thua keo này ta bày keo khác! Lo gì? “
Thế là, nhỏ có chồng!
Không hiểu sao người ta cứ thích bày đám cưới cho rình rang nhỉ? Phần nhỏ chỉ thấy mệt thêm thôi. Từ nãy đến giờ thay gần bốn bộ đồ cưới làm nhỏ có cảm tưởng là đổi từ cái gông này sang cái gông khác vậy đó. Đã vậy nhỏ còn phải lết hết bàn này sang bàn khác với cái ông chồng khó đăm đăm này nửa. Híc, còn phải nhe răng cười mọi lúc mọi nơi nữa chứ.
_Nào cô dâu cười lên nào!
Đấy, lại bắt cười nữa đấy, đến là khốn khổ. ÔI ước gì bây giờ nhỏ được ngủ thì sướиɠ biết mấy. Đang mơ mộng thì nhỏ bị… giật mình bởi tiếng nói của một cô gái.
_Cô dâu xinh qua nhỉ! Nhưng vẫn là con nít!- Cô gái nói bằng giọng mai mỉa.
_Con nít nhưng được người ta cưới, còn người lớn vẫn ở giá đấy chị ạ!
Nhỏ cảm thấy cực kỳ thú vị khi thấy mặt chị ta tái đi vì tức.” Chọc nhỏ hả? Xí đừng có mà mơ”. Thấy cái kiểu hằn học của chị ta, nhỏ chắc là chị ta để ý để ác gì ông chồng của nhỏ đây.