Chương 19

Sao chứ? Em thấy gì hả Phong?

_Không có bụi!

_Ừ, con thấy sàn nhà sạch bong, chắc ngày nào cũng được lau chùi!- Kỳ ngồi bệt xuống sàn.

_Thế thì ai lau?

_Làm sao tao biết được!- Nhỏ gắt- Chắc ma đó!

_Đi lên lầu!- Hoàng nghiêm giọng.

_Ừ!

Cả bọn nhẹ bước lên lầu. Không có tiếng động gì ngoài tiếng tim của cả bốn cứ đạp liên hồi trong l*иg ngực. Lên hết các bật cầu thang là một dãy hành lang hẹp. Rùng mình, cả bốn nắm chặt tay nhau.

Dãy hàng lang tối om, dài ngoằng. Câu hỏi dậy lên trong lòng cả bốn : ” Nếu ở đây không có ai thì cái gì phát ra tiếng thét lúc nãy? “.

_Mẹ!- Minh Kỳ nắm chặt tay nhỏ. Bàn tay bé tí của nó ướt đẫm mồ hôi.

_Đừng sợ! Mẹ vẫn đi sau con mà!- Nhỏ trấn anh nó.

_Chúng ta vào thử phòng này đi!- Hoàng nói khi đứng trước căn phòng cuối dãy hành lang- Nếu không có gì thì đi lên tầng trên.

_Sao phải là phòng này?- Hằng thắc mắc.

_Vì nó không có khóa!

Cánh cửa nhẹ mở ra, nối đuôi nhau, cả bọn bước vào.

_Tối quá!- Hằng khẽ nói.

_Bật đèn đi mẹ!- Minh Kỳ níu níu tay nhỏ.

_Ừ, “chúa” trổ tay thử đi!

_Hết cách rồi con. Ta không biết!- Nhỏ trả lời bằng giọng rất ư là thễu não.

_Lấy điện thoại ra, bật lên!- Hoàng đưa ý kiến.

_Hay!

Thế là bốn cái điện thoại chụm vào nhau. Ánh sáng yếu ớt được di chuyển trong phòng và dừng lại ở một chỗ…Họ thấy một cô gái tóc tai rũ rượi, mắt trợn tròn, lưỡi thè dài ra.

_M…m…a…a!- Hoàng lắp bắp.

_Á…á…á…á…

Tiếng thét lúc nãy lại vang vọng khắp tòa biệt thự, bốn kẻ đứng đó cũng thét lên một tiếng kinh hoàng rồi bất tỉnh.

_Á ma ma! Đừng có ăn thịt tui! Tui sợ lắm!-Nhỏ bật dậy la chí chóe.

_Em có sao không?- Một giọng nói trầm ấm vang lên.

_Con lạy bà ma, tha cho con đi! Con hứa con sẽ cúng quãi cho bà!- Nhỏ chắp tay xá xá.

_Phong! Anh Huy nè! Bình tĩnh đi.

Định thần lại. Nhỏ thấy Quốc Huy đang ngồi trước mặt mình. Trông anh có vẻ rất lo lắng. Đưa mắt nhìn xung quanh, nhỏ thấy mình đang ở trong một căn phòng tuy cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ và có lẽ nó tốt hơn…căn phòng lúc nãy.

_Em bình tĩnh lại chưa?- Huy hỏi.

_Em đang ở đâu? Con ma đâu rồi!

_Ma cỏ gì ở đây?- Huy nhăn nhó- Em đang ở phòng anh.

Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ nắm vai Huy lắc lắc:

_Mọi người, anh Hoàng, Hằng với bé Kỳ đâu? Họ bị gì rồi hả anh?

_Em tưởng tượng hay thật!- Huy cười- Uống cái này đi cho bình tĩnh lại rồi mình nói chuyện!

Nhận lấy cốc sữa nóng từ tay Huy, nhỏ vẫn còn hoang mang. Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người sao rồi? Còn con ma đó thì sao? Rất rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu nhỏ. “Dầu sôi lửa bóng thế này mà ngồi uống sữa là sao? “.

_Anh…

_Em không phải lo. Mọi người đã tỉnh và đang dùng suop ở ngoài. Chỉ có em là giờ này mới dậy đó!

_Em không hiểu!- Nhỏ nhíu mày- Vậy còn…

_Chỉ là mô hình thôi mà nhóc! Anh làm đó!

_Anh?

_Ừ, anh là chuyên viên chế tạo mấy thứ đó mà!

_Còn cái âm thanh?

_Cũng anh!- Huy có vẻ tự hào lắm- Tạo ra mấy cái hiệu ứng âm thanh đó không dễ đâu đó!

_Vậy là…

_Anh vừa mua căn biệt thự này! Nhưng chưa có thời gian tu sửa. Vả lại anh thấy để vậy nó có cảm hứng làm việc hơn!

Ngồi thừ một lúc như để thấu hiểu điều Huy vừa nói. Nhỏ quắc mắt nhìn anh:

_Giỏi nhỉ?

_Hì, anh xin lỗi vì làm mấy em sợ!

_Chú Huy ác lắm!- Minh Kỳ chạy vào- Mẹ, mẹ đỡ chưa?

_Ừ, con không sao chứ? Bác hai với cô Hằng đâu?

_Dạ, đang xử lý con ma!

_Xử lý?- Huy nhíu mày- Là sao?

_Dạ, là bứt tóc nó, đập nó!- Kỳ huơ huơ tay minh họa.

_TRỜI!!!!

Huy phóng một mạch ra ngoài. Cái mô hình khó khăn lắm anh mới làm được, vậy mà…” Trời ạ! Mình điên mất! “.