Chương 11

Ờ kệ tôi!- Thiện quay đi, được vài bước, anh bỗng hỏi- Ủa cô xuống bếp chi vậy? Hết đồ ăn rồi!

_Gì? Sao hết?

_Nó đây nè!- Anh chỉ tay vào cái khay mình đang cầm.

_Ông…

Vụt đứng dậy, nhưng nhỏ lảo đảo rồi té. Hoảng hồn, Thiện vội chụp lấy nhỏ. Nằm gọn trong tay anh, nhỏ thút thít khóc.

_Cô sao vậy?- Anh hơi rối.

_Tôi đói lắm! Huhuhu.

_Định dùng khổ nhục kế để cướp đồ ăn ah?

_Thật mà, ông hổng thương tôi sao?

Trời đất! Nhỏ này ghê thiệt. Thiện sắp chào thua rồi, kiểu này thì anh có mà nhịn đói. ” Ủa mà sao cô ta nóng vậy ta? “, Thiện nhận thấy điều đó, xoay nhìn nhỏ, trong bộ mặt cô tội quá, làm anh nao cả lòng.

_ Cố nhõng nhẽo thấy mà ghê!Cô bệnh hả?

_Không biết nữa, nhức đầu quá!- Nhỏ cố đứng dậy, rời khỏi tay Thiện. Tự dưng nhỏ thấy mình kì cục quá, ai đời lại nhõng nhẻo với Thiện như vậy chứ.

_Để tôi đưa cô lên lầu nghỉ!

Không để nhỏ kịp từ chối, anh bế nhỏ đi thẳng lên phòng. Sau khi đã đặt nhỏ nằm yên trên giường, anh mới nói:

_Nghỉ đi, tôi đi mua cái gì cho ăn, rồi uống thuốc!

_Mọi người đâu hết rồi?

_Dì Ba giúp việc thì đi thăm bạn. Mẹ với Minh Kỳ thì đi mua sắm. Còn Quốc Huy thì chưa có về. Bộ có việc gì ah?

_À không! Thấy vắng nên tôi hỏi!

Nghe tới Minh Kỳ, nhỏ chợt lo lo, không biết là nó có nói gì cho mọi người biết không nữa. Nhỏ có dặn nó rồi, nhưng cái miệng đó thì ôi thôi, lắm chuyện ghê luôn. Thấy Thiện dợm bước đi, nhỏ gọi:

_Nè!- Nghe tiếng gọi, anh quay lại-Sao tối nào ông cũng bế tôi qua ngủ trên giường hết zạ? Còn ông thì sang phòng làm việc ngủ!

_Ai nói! Tự cô leo qua giường! Sợ cô lại hiểu lầm nên tôi mới phải cuốn gói đi đó chứ!

_À vậy hả? Xin lỗi nha!

_Tôi đi đó!

Nói rồi Thiện bước nha ra ngoài. Thật sự thì chính anh bế nhỏ qua đó. Tối tối cứ thấy nhỏ nằm như con tôm luộc trên sa lông là anh không sao cầm được. Anh thấy mình tệ quá. Đối xử với nhỏ như vậy thì không đáng mặt đàn ông tí nào. Vả lại, vợ anh còn bé lắm. Không làm gì để anh phải xử tệ đến thế.

Bảo là ra ngoài mua đồ nhưng nghĩ sao Thiện lại xuống bếp, bắt nồi lên nấu cháo. Ít khi nào anh nấu đồ ăn cho ai ngoại trừ mẹ anh và Quế Phương, vậy mà hôm nay lại đi nấu cháo cho con nhóc tì này. Anh thật không hiểu nổi mình.

Chừng mươi phút, Hoàng trở lại phòng với một tô cháo nghi ngút khói. Anh lay nhỏ dậy:

_Ăn cháo nè! Ăn rồi uống thuốc nữa!

_Híc sao lại là cháo, tôi ghét cháo nhất đó!- Nhìn mặt nhỏ thiệt là khổ sở.

_Ghét cũng phải ăn!

Nhìn cái mặt nghiêm nghiêm, lạnh lạnh của Thiện, nhỏ ngán hết sức. Thôi thì ăn đi cho anh ta vừa lòng. “Vả lại cũng là công ông ấy lo cho mình mà! “, nhỏ nhủ thầm.

_Ngon không?

_Ngon!- Nhìn Thiện, nhỏ do dự đôi chút rồi nói- Tôi muốn xin ông cái này!

_Chuyện gì!

_Mai mốt ông cho tui ngủ trên giường đi! Ngủ ở sa lông đau lưng lắm!

Thiện quay đi. Anh chợt thấy xấu hổ với chính mình và với nhỏ nữa. Vợ ngủ trên giường của chồng mà cũng phải xin. Tại nhỏ hiền, chứ nếu người khác chắc anh không yên.

_Ừ, cô cứ ngủ trên đó! Tôi sẽ sang phòng làm việc!

_Không cần đâu! Giường rộng mà, chỉ cần ông với tui nằm xa một chút thôi!

_Tùy cô! Nhưng mà phải hứa với tôi một chuyện!

_Ông nói đi!

_Không được gọi tui bằng ông nữa! Già lắm biết không!

Nhìn thấy gương mặt phụng phịu của Thiện, nhỏ phì cười, khẽ gật đầu.

_Ừ, vậy thì gọi anh nhá! Anh yêu! Hahahahah.

Tiếng cười trong trẻo của nhỏ phá tan cái không gian im lặng của ngôi nhà và cũng dường như phá đi khoảng cách giữa hai người.