Nhỏ cứ nhấp nha nhấp nhổm,ngồi trong căn phòng thân quen của mình mà cứ tưởng như ngồi trên đống lửa.Tự dưng nhỏ thấy ghét cái tính""anh hùng rơm"" của mình qua đi mất.Phải chi không có nó thì bây giờ nhỏ đâu có dở khóc dở cười thế này.""Hay là trốn đi?""Cái ý nghĩa bỗng phát sinh khi nhìn thấy ô cửa sổ""Leo tường""-chuyện không khó với đứa trẻ nghịch ngợm như nhỏ nhưng hiện tại,trong cái bộ áo dài đỏ tươi này thì..cái đầu óc tí teo của nhỏ thì hoạt động hết công xuất.""Trốn.Không trốn"".Trông nhỏ đến là khổ sở.Cuối cùng nhỏ cũng có quyết định:""Vì tự do...phải trốn!"" Sợi dây được thả xuống, hai tà áo dài buộc ngang hông.Lúc nãy định thay đồ,nhưng coi bộ không kịp nên nhỏ đánh liều...leo đại.Thế là ""Kế hoạch chạy trốn""bắt đầu,nhỏ leo một cách thành thục mặc dù bức tường trơn như bôi mỡ.Được ""nửa đường"" thì ...