Nhiễm Kiều Kiều tuyệt vọng khỏi biệt thự, vừa ra ngoài cô mới thấy cô đã quá ảo tưởng rồi.
Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục màu đen đang đứng, may là vừa rồi cô không muốn chạy trốn khỏi chỗ này. Nếu Úc Thiếu Mạc không thả cô đi thì chắc chắn cô sẽ chạy không thoát.
Những vệ sĩ kia không để ý đến Nhiễm Kiều Kiều, đoạn đường cô rời đi không có ai ngăn cản cả.
Biệt thự này rất lớn, Nhiễm Kiều Kiều không tìm được đường ra ngoài, cô vừa đi dưới trời nắng được một lúc thì lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhiễm Kiều Kiều muốn tìm một người để hỏi đường nhưng cô lại không gặp được ai cả.
“Văn Hiên, anh thật xấu xa, ưm…”
Một giọng nói nũng nịu vang lên khiên Nhiễm Kiều Kiều dừng lại, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào mu bàn chân, hai bên thái dương cô giật giật.
Giọng nói này quá quen thuộc!
“Bảo bối, đừng bơi nữa, chúng ta đi vào trong đi. Hai tháng rồi anh chưa gặp em, anh nhịn sắp chết rồi.”
Giọng nói này càng quen thuộc hơn!
Nhiễm Kiều Kiều đứng dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nhưng cả người cô lại như rơi vào hầm băng.
Anh Văn Hiên…của cô.
Cách một khoảng xa với khu vực cây xanh mà Nhiễm Kiều Kiều đang đứng là một hồ bơi ngoài trời.
Giờ đây tiếng bơi lội và tiếng cười của người phụ nữ cùng với những lời tán tỉnh của người đàn ông liên tục vang lên bên tai…khiến Nhiễm Kiều Kiều sững sốt.
Hai tháng rồi không gặp nhau.
Hai tháng trước anh Văn Hiên đã gặp Hàn Lộ sao? Hai tháng trước…
Không phải hai tháng trước Hàn Lộ đã đến trại hè để cải thiện tiếng Anh sao?
Vốn dĩ cô vẫn đang nghĩ tại sao đột nhiên anh Văn Hiên lại không kiên nhẫn với cô, bây giờ thì xem ra cũng không cần nữa…
“Được rồi, ai nha…Được rồi, anh bế em vào trong đi!”
Tiếng cười duyên dáng của Hàn Lộ truyền đến bên tai cô còn có tiếng nước thiếu kiên nhẫn nữa.
Nhiễm Kiều Kiều nhắm mắt lại.
Ting!
Có tiếng còi xe vang lên ở phía sau.
Nhiễm Kiều Kiều thẫn thờ quay người lại chỉ thấy đằng sau có một chiếc xe và có một người đàn ông thò đầu ra mắng: “Muốn chết sao mà chắn ở giữa đường vậy? Cút qua một bên ngay!”
Nhiễm Kiều Kiều sững sờ rồi đờ đẫn lùi về sau một bước.
Thì ra nãy giờ cô vẫn đứng ở giữa đường…
Nhiễm Kiều Kiều không nhớ cô đã ra khỏi biệt thự như thế nào cũng không nhớ cô đã về biệt thự nhà họ Nhiễm như thế nào.
Cô chỉ nhớ cô đã đi một đoạn đường khá xa, xa đến nỗi cô cảm thấy chân rất đau nhưng cô lại không thể dừng lại.
Giống như chỉ cần cô đau một bộ phận khác trên cơ thể thì có thể giảm được nỗi đau ở trong tim vậy.
“Cô Ba.” Cho dù ở nhà này Nhiễm Kiều Kiều không có địa vị gì nhưng người giúp việc vẫn chào hỏi cô theo quy tắc.
Nhiễm Kiều Kiều đờ đẫn đi về phía cầu thang.
Trong phòng khách, Triệu Mỹ Hoa đang nằm trên sô pha xem tivi, có một thợ làm móng đến tận nhà để làm móng cho bà ta.
Nghe được giọng nói của người giúp việc Triệu Mỹ Hoa liền quay đầu lại: “Ai yo, đã về rồi sao? Hầu hạ thế nào rồi? Úc Thiếu có hài lòng về cô không?”
Nhiễm Kiều Kiều làm như không nghe thấy, cô đi lên cầu thang liền gặp Nhiễm Quốc Đào đang từ trên lầu đi xuống.
“Kiều Kiều, con về rồi à?” Nhiễm Quốc Đào ngạc nhiên nhìn Nhiễm Kiều Kiều, sau đó vội vàng hỏi: “Thế nào, Úc thiếu đối với con có hài lòng không? Hôm nay cha đã liên lạc với người bên đó nhưng vẫn chưa liên lạc được!”
Nhiễm Quốc Đào không liên lạc được với người đã đồng ý giúp ông giải quyết nguy cơ của công ty cho nên bây giờ ông ta muốn Nhiễm Kiều Kiều nói cho ông ta biết rốt cuộc là cô có hầu hạ tốt Úc thiếu không.
Nếu hầu hạ tốt thì còn dễ nói chuyện nhưng nếu không thì…
Cả người Nhiễm Kiều Kiều run mạnh lên, cô quay đầu một cách máy móc nhìn chằm chằm vào Nhiễm Quốc Đào.
Đây chính là cha của cô, người ép cô đi bán thân, sau đó còn hỏi đã hầu hạ “khách” chưa?
Bỗng nhiên Nhiễm Kiều Kiều cảm thấy buồn cười, mẹ, mẹ thấy chưa đây là người đàn ông mà mẹ đã từng dặn dò là chăm sóc tốt cho con!
Không phải cô đã cắt đứt quan hệ cha con với ông ta sao? Không phải cô nghĩ rằng mấy năm nay cô đã chịu tổn thương đủ rồi sao?
Vậy thì tại sao cô vẫn cảm thấy buồn.
Nhiễm Kiều Kiều lạnh lùng nhìn cha ruột của cô và nói: “Bây giờ tôi không muốn nói gì cả! Tôi muốn nghỉ ngơi!”
Nói xong Nhiễm Kiều Kiều cũng không nhìn Nhiễm Quốc Đào mà đi thẳng lên lầu.
Nhiễm Quốc Đào nhíu mày không vui, ông muốn gọi Nhiễm Kiều Kiều nhưng nghĩ đến anh mắt lúc nãy của nên có chút do dự mà dừng lại.
“Ôi, ông nhìn xem, đây là xem bản thân như ân nhân của nhà chúng ta rồi! Thật to tát! Tôi còn muốn ngủ…”
Giọng nói châm chọc của Triệu Mỹ Hoa vang lên khiến Nhiễm Quốc Đào quay đầu lại nhìn bà ta. Vẻ mặt ông ta liền thay đổi những lớp thịt mỡ đều dồn lại một chỗ, ông ta cười nói: “A, bà đã làm móng xong chưa? Không phải bà muốn mua cái túi kia sao? Tôi đi với bà.”
“Làm chưa xong, ông không có mắt để nhìn sao? Trời đi!” Triệu Mỹ Hoa nói.
“Vâng, vâng.” Nhiễm Quốc Đào gật đầu lia lịa.
…
Trên lầu.
Phòng của Nhiễm Kiều Kiều nằm trên tầng cao nhất, giống như trong truyện cổ tích cô bé Lọ Lem sống trên gác mái tồi tàn nhất.
Chỉ là cuối cùng cô bé Lọ Lem tội nghiệp cũng được ông trời ưu ái và kết hôn với Hoàng Tử.
Nhưng Hoàng Tử của cô đâu…
Nhiễm Kiều Kiều nằm trên giường, ánh mắt cô nhìn thẳng vào một tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Đó là một bức ảnh chụp chung của gia đình bốn người trong nhà của cô.
Có cô, cha mẹ và Nhiễm Văn Hiên.
Lúc đó không có Triệu Mỹ Hoa và Hàn Lộ, đúng là một gia đình hòa thuận và hạnh phúc.
Nhiễm Văn Hiên được mẹ Nhiễm Kiều Kiều nhận nuôi khi anh ta mới năm tuổi.
Mẹ của Nhiễm Kiều Kiều gặp Nhiễm Văn Hiên khi bà tham gia một hoạt động công ích chăm sóc trẻ mồ côi. Vì lúc sinh Nhiễm Kiều Kiều bà bị chảy máu cổ tử ©υиɠ nên bà luôn cảm thấy có lỗi khi không thể sinh thêm con cho nhà họ Nhiễm. Sau khi bàn bạc với Nhiễm Quốc Đào thì bà nhận nuôi Nhiễm Văn Hiên.
Từ đó về sau Nhiễm Văn Hiên sống ở cô nhi viện được sống cuộc sống của một đại thiếu gia, còn Nhiễm Kiều Kiều vốn là đại tiểu thư của nhà họ Nhiễm lại không hiểu vì sao cô lại có thêm một người anh trai.
Nhiễm Kiều Kiều cũng không bài xích Nhiễm Văn Hiên thậm chí cô còn cảm thấy ba mẹ đối xử tốt với Nhiễm Văn Hiên là chuyện tốt.
Lúc còn bé Nhiễm Văn Hiên không thích nói chuyện, tính cách của Nhiễm Kiều Kiều lại hoạt bát nên ngày nào cô gái nhỏ cũng đi sau lưng Nhiễm Văn Hiên và không ngừng nói chuyện.
Nhiễm Kiều Kiều cũng không biết từ khi nào thì phần tình cảm này đã bắt đầu biến chất.
Càng ngày cô càng muốn gặp Nhiễm Văn Hiên nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh mà là thỉnh thoảng nhìn lén anh.
Thậm chí cô còn giống như một số cô gái trong trường đắp mặt nạ dưỡng ẩm và lét lút mua son…
Chỉ là tất cả những chuyện này đã phá vỡ bởi cái chết đột ngột của mẹ Nhiễm Kiều Kiều.
Nhiễm Kiều Kiều đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ yêu thương nhau như thế nào cũng nhìn thấy sau tang lễ của mẹ cô được một tuần thì cha cô đã dẫn một người phụ nữ trẻ về nhà và còn có một đứa con gái nhỏ.
Hàn Lộ lớn hơn Nhiễm Kiều Kiều một tuổi, điều đáng buồn cười là cô lại trở thành Tam tiểu thư.
Bởi vì người phụ nữ đó nói rằng con gái bà ta không thể là con út nếu không sẽ bị cô bắt nạt.
Và cha cô đã vui vẻ đồng ý.
Hôm đó là lần đầu tiên Nhiễm Kiều Kiều nếm trải mùi vị của sự trưởng thành, thật cay đắng.
Lúc đó Nhiễm Văn Hiên đã làm gì?
Lần đầu tiên Nhiễm Văn Hiên nắm lấy tay cô, anh ta nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc và nói: “Kiều Kiều ngoan đi, cho dù cả thế giới này không cần em thì em vẫn còn có anh!”
Còn có anh…
Nhiễm Kiều Kiều đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh liền không nhịn được mà cười to.
Cuối cùng thì bây giờ người bên cạnh anh Văn Hiên của cô là ai?