Chương 5: Anh Muốn Tôi Làm Gì

Thấy cô đứng yên ở đó Úc Thiếu Mặc lại ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, gọng điệu của anh có chút không kiên nhẫn: “Tôi khuyên cô một câu, Úc Thiếu Mạc tôi không thích phụ nữ không biết xấu hổ!”

Cô gái này tuổi không lớn nhưng cũng là một người không hiểu chuyện.

Thôi đi, nể tình cơ thể cô ngọt ngào nên lần này tha cho cô ấy!

Cô bị nhốt ở đây, ngoại trừ người đàn ông trước mặt này thì không có gì khác nữa!

Nhiễm Kiều Kiều tính toán kết quả nếu cô tiếp tục đứng ở chỗ này rồi cắn môi đi về phía anh.

Nếu bây giờ chống đối với Úc Thiếu Mạc thì không khác gì lấy trứng chọi đá.

Cô ngồi xuống ghế sô pha cách xa Úc Thiếu Mạc nhất, Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc với vẻ cảnh giác và hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Nhiễm Kiều Kiều ngồi xuống ghế sô pha cách xa Úc Thiếu Mạc nhất, cô có chút cảnh giác nhìn Úc Thiếu Mạc và hỏi: "Anh muốn nói cái gì? ”

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ!

Nhiễm Kiều Kiều cho rằng đời này vô và Úc Thiếu Mạc gặp nhau cũng chỉ có một đêm hôm qua mà thôi, không ngờ cô lại bị trói đến đây, đã vậy còn không biết lý do là gì nữa!

Nhiễm Kiều Kiều không đeo kính, đôi mắt trong veo có chút mê mang nhìn Úc Thiếu Mạc. Ánh mắt trong sáng lại vô tội như vậy làm trong đầu Úc Thiếu Mạc lại hiện lên hình ảnh kiều diễm tối hôm qua.

“Đến nói về vấn đề bồi thường của cô.” Úc Thiếu Mạc nói.

Bồi thường?

“Bồi thường cái gì?” Nhiễm Kiều Kiều nhíu mày đầy nghi ngờ.

“Bồi thường điện thoại của tôi!” Úc Thiếu Mạc lắc cái ống nghe đang cầm trong tay, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào Nhiễm Kiều Kiều, cười như không cười nói: “Vừa nãy không có sự cho phép của tôi mà cô đã tự tiện dùng điện thoại, đã vậy cô còn làm hư điện thoại của tôi nữa! Cô phải bồi thường cho tôi!”

Cô làm hư điện thoại?

Nhiễm Kiều Kiều giật mình, cô cúi đầu suy nghĩ một chút, giống như vừa rồi đúng là ống nghe từ tay cô rớt xuống đất.

Nó bị hư rồi à?

Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc: “Nếu là tôi làm hư thì tôi sẽ bồi thường cho anh!”

“A, khẩu khí thật lớn, sao cô không hỏi điện thoại này bao nhiêu tiền?” Úc Thiếu Mạc cười nửa miệng nhìn Nhiễm Kiều Kiều.

Đột nhiên Nhiễm Kiều Kiều có một loại dự cảm không tốt, cô nuốt nước miếng đè nén cảm giác bất an trong lòng và hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Một điện thoại bàn thì có thể bao nhiêu tiền chứ? Mấy trăm tệ là đủ đúng không?

Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Nhiễm Kiều Kiều, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng nói ra máy con số: “Một vạn hai ngàn.”

12.000 tệ!

Nhiễm Kiều Kiều bật dậy khỏi ghế sô pha và nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc với vẻ mặt không thể tin nói: “12.000 nhân dân tệ! Anh đang tống tiền sao?”



Điện thoại nào đáng giá 12.000 tệ?

Bây giờ tất cả mọi người đều dùng điện thoại di động! Nếu Úc Thiếu Mạc lấy điện thoại di động ra và yêu cầu cô bồi thường, nói chiếc điện thoại di động đó có giá một vạn hai ngàn tệ thì Nhiễm Kiều Kiều còn có thể tin tưởng được.

Nhưng điện thoại... Loại đồ vật này đều không sử dụng nữa sao có thể đáng giá một vạn hai ngàn tệ chứ!

Đây là một vụ tống tiền trắng trợn!

Nhìn ánh mắt khiếu nại của Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười, nhìn Nhiễm Kiều Kiều rồi nói: “Tôi sửa lại một chút cho cô biết rằng tôi nói một vạn hai ngàn không phải nhân dân tệ, mà là đô la Mỹ.”

Đô-la!

12.000 đô-la cho một cái điện thoại!

Nhiễm Kiều Kiều hít sâu một hơi nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc nói: “Anh đừng có gạt người nữa! Cùng lắm chỉ là một đồ vật dùng để gọi điện thoại mà thôi, cho dù kiểu dáng của nó có hơi cổ nhưng cũng không đắt như vậy!”

Nhiễm Kiều Kiều vẫn còn nhớ rõ lúc nãy cô quay số thì bàn phím trên đó là bàn phím roulette.

Điện thoại này khá đặc biệt, nhưng cùng lắm thì chỉ có thể được coi là một đồ thủ công mỹ nghệ mà thôi!

Úc Thiếu Mạc đặt hai tay lên vai lạnh lùng cười, anh nói:: “Nói cô là người bản địa chưa từng nhìn thấy thế giới là đánh giá cao cô rồi! Ai nói với cô điện thoại này dùng để gọi?”

“...”

Nhiễm Kiều Kiều cau mày nhìn Úc Thiếu Mạc.

“Nó là thứ mà trước kia một hoàng tử anh đã từng sử dụng, miễn cưỡng mà nói thì chính là đồ cổ. Lúc đầu đặt ở đó là để trang trí, là cô muốn dùng nó để gọi điện thoại và cũng là cô làm hư nó!”

“Tôi nên đòi cô 12.000 USD hay là giá lúc tôi mua nó đây? Dù thế nào thì bây giờ giá nó cũng có tăng lên một chút, hơn nữa tôi còn chưa bảo cô phải trả tiền cước phí điện thoại nữa.”

Giọng nói kiêu ngạo của Úc Thiếu Mạc nghe giống như đang ban ơn cho Nhiễm Kiều Kiều.

Đó là đồ cổ…

Nhiễm Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc với vẻ mặt không thể tin, cô dừng một chút rồi cắn răng nói: “Tôi không tin! Anh đưa điện thoại cho tôi xem!”

Nếu là đồ cổ thì có thể bảo quản được lâu, sao có thể bị cô dễ dàng làm hư như vậy chứ?

Úc Thiếu Mạc ném thẳng điện thoại cho Nhiễm Kiều Kiều, Nhiễm Kiều Kiều né sang một bên và suýt chút nữa bị đập đầu.

Nhiễm Kiều Kiều không thèm so đo với Úc Thiếu Mạc, cô cầm điện thoại lên và cẩn thận xem xét.

Cô không đeo kính nên tư thế híp mắt khi kiểm tra nhìn rất quái dị, nhìn qua giống như một người mù bị bệnh về mắt vậy.

Sắc mặt Úc Thiếu Mạc khẽ thay đổi, anh nhìn Nhiễm Kiều Kiều đầy nghi ngờ: “Cô bị mù à?”

Anh mới bị mù!

Trong lòng Nhiễm Kiều Kiều không phục, cô dừng lại rồi giơ điện thoại trước mắt và lấy xuống, cô nói: “Không phải, tôi bị cận thị, không có kính thì tôi không nhìn rõ được.”



Anh cho rằng có thể lừa được cô vì vô không thể nhìn thấy sao?

Úc Thiếu Mạc cau mày. anh thả lỏng cơ thể đang căng cứng và dựa người ra phía sau ghế.

Không phải người mù là được rồi, nếu không nghĩ lại anh lên giường với một người mù...

Ngay lập tức, Úc Thiếu Mạc liền nhíu mày không vui.

Nói như vậy thì đêm qua cô gái này cũng không thấy rõ dáng vẻ của anh? Chẳng trách lúc nãy gặp mặt cô lại không biết anh!

Nhiễm Kiều Kiều nhìn chăm chú vào điện thoại ở trước mắt một lúc lâu cũng không nhìn ra chỗ nào bị hư, mặc dù mắt cô bị cận thị, nhưng để gần như vậy thì cô vẫn có thể thấy rõ.

“Điện thoại của anh không có bị hư gì cả!” Nhiễm Kiều Kiều kiểm tra xong liền cau mày nhìn Úc Thiếu Mạc.

Úc Thiếu Mạc nhíu mày: “Ai nói không bị gì? Góc trên bên phải của tai nghe, cô tự mình xem đi.”

Nhiễm Kiều Kiều dừng một chút rồi lại cầm điện thoại lên kiểm tra, một lát sau cô buông điện thoại xuống tức giận nói: “Rõ ràng là rất tốt! Có bị hư chỗ nào đâu!”

Cô không thấy có chỗ nào bị hư cả!

“Cô không thấy phía trên bị tróc một miếng sơn sao?” Úc Thiếu Mạc nói.

Nhiễm Kiều Kiều: “...”

Tróc sơn...

“Úc Thiếu Mạc, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Sao Nhiễm Kiều Kiều lại không nhận ra là Úc Thiếu Mạc đang chỉnh cô chứ? Trừ khi cô là đồ ngốc…

“Muốn cô bồi thường tiền, một vạn hai ngàn đô la, cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ? Hoặc là ký séc? “ Úc Thiếu Mạc cười như không cười nhìn Nhiễm Kiều Kiều.

“...”

Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu.

12.000 tệ... Đừng nói là đô la Mỹ, chính là trên người cô không có nhiều tiền như vậy.

“Nhìn dáng vẻ của cô thì hình như cô không có tiền?” Úc Thiếu Mạc biết rõ nhưng vẫn cố nói.

Tài liệu hôm nay giao cho anh rõ ràng đã viết rất rõ ràng, từ năm thứ hai trung học cơ sở thì Nhiễm Kiều Kiều đã bắt đầu tự mình đi làm kiếm tiền. Tiền học phí và tiền sinh hoạt của cô đều là tự cô kiếm được.

“Đúng, tôi không có tiền.” Nhiễm Kiều Kiều gật đầu.

Không có gì mà không dám thừa nhận, thật sự thì cô không có tiền.

“Nếu không có tiền. Vậy cô sẽ làm gì?” Úc Thiếu Mạc Ưng nhìn Nhiễm Kiều Kiều, giọng nói của anh đúng là làm cho người ta tức điên.

Nhiễm Kiều Kiều dừng lại một chút rồi nói: “Anh muốn tôi làm gì?”