Cô gái này lại phát điên cái gì vậy?
Ninh Kiều Kiều đang híp mắt sờ tới sờ lui trên giường, nghe thấy giọng Úc Thiếu Mạc, cô i ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: “Tôi đang tìm kính, anh có thấy không?”
Cô tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhíu mày, hôm qua phạm vi hoạt động của cô trong phòng này cũng không lớn, sao lại không tìm được?
Thấy Úc thiếu Mạc không để ý tới cô, Ninh Kiều Kiều đành phải cúi đầu tiếp tục đi tìm.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc trầm thấp nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng nói: “Tôi đã ném rồi!”
“A?” Bàn tay đang tìm kính của Ninh Kiều Kiều dừng lại, ngẩng đầu đầy kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc: “Tại... Tại sao?”
Kính của cô có trêu chọc anh không?
“Cô đeo đồ xấu xí như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!” Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều nói.
Bá đạo vô lý
“...”
Ninh Kiều Kiều không còn lời nào để nói.
Vì tâm trạng của anh mà anh vứt bỏ kính của cô đi sao?
Nhưng cặp kính đó đã gắn bó với cô trong nhiều năm.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu, trong con ngươi giống như nho tím hiện lên một tia ảm đạm, dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh vứt bỏ thì tôi đeo cái gì? Không bằng…” Không bằng anh nói cho tôi biết anh vứt nó ở đâu, tôi đi nhặt về.
“Rời giường thay quần áo!”
Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Úc Thiếu Mạc cắt đứt.
“A?” Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.
“Còn sững sờ làm gì? Cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Úc Thiếu Mạc độc miệng nói.
“...”
Ninh Kiều Kiều thật sự chứng kiến một Úc Thiếu Mạc hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trên tạp chí tin tức.
Ấu trĩ, bá đạo, độc miệng, có thù tất báo.
Ninh Kiều Kiều thay quần áo mang theo ngày hôm trước, rửa mặt xong đứng trước mặt Úc Thiếu Mạc.
“Cô ăn mặc bẩn thỉu như vậy làm gì?” Úc Thiếu Mạc không vui nhìn chằm chằm váy của Ninh Kiều Kiều.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cúi đầu có chút kinh ngạc nhìn váy trên người, ấp úng nói: “Không bẩn đâu.”
Tất nhiên là váy mới mặc một ngày thì không bẩn, chỉ là trong mắt Úc Thiếu Mạc lại bẩn đến khó có thể chịu đựng được.
“Quần áo của cô đâu, đi thay cái khác đi!” Úc Thiếu Mạc không vui nói.
“Tôi được đưa từ đồn cảnh sát đến đây nên không có quần áo để thay.” Ninh Kiều Kiều nhắc nhở Úc Thiếu Mạc.
Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc hờ hững trầm xuống, dùng ánh mắt áp bách mãnh liệt nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, trừng mắt nhìn cô một cái, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
“Đưa cho tôi một chiếc váy, uh, không thể quá ngắn! Ba vòng là…”
Giọng nói Úc Thiếu Mạc không có chút độ ấm khiến Ninh Kiều Kiều không nhịn được đỏ mặt.
Gọi điện thoại xong, Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, không lâu sau chuông cửa bèn vang lên.
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đi tới mở cửa.
Lục Nghiêu đứng ở ngoài cửa, trong tay xách một cái túi, nhìn thấy Ninh Kiều Kiều, nói: “Ninh tiểu thư, đây là váy Mạc thiếu bảo tôi đưa tới cho cô.”
“Cám ơn.” Ninh Kiều Kiều giơ tay nhận túi in logo quốc tế sang trọng.
“Vậy tôi ra ngoài chờ hai người trước.” Lục Nghiêu khẽ gật đầu, xoay người đi về phía thang máy.
Ninh Kiều Kiều đóng cửa lại, trở về phòng thay quần áo.
Chiếc váy mua theo kích thước Úc Thiếu Mạc báo tương đối vừa vặn, mỗi một tấc cắt may đều vô cùng tỉ mỉ, tôn lên dáng người một cách hoàn hảo..
Có thể hoàn hảo sao…
Ninh Kiều Kiều nhìn chiếc váy trong gương mà ngẩn người, vừa rồi cô nhìn thấy giá trên nhãn của chiếc váy này, ước chừng phải bằng tiền lương một năm làm thêm của cô!
Ninh Kiều Kiều thay quần áo xong, xoay người mở cửa phòng ngủ, nhấc chân đi ra ngoài.
“Tôi xong rồi.” Ninh Kiều Kiều đứng sau Úc Thiếu Mạc.
Úc Thiếu Mạc đang đưa lưng về phía cô xoay người lại, đáng tiếc hiện tại Ninh Kiều Kiều không đeo kính, nếu không nhất định cô có thể nhìn thấy vẻ kinh diễm lóe lên trong đáy mắt Úc Thiếu Mạc.
“Bình thường!” Úc Thiếu Mạc quay mặt đi, đôi chân dài vừa nhấc lên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ninh Kiều Kiều: “Lại đây.”
Ninh Kiều Kiều đi tới, bị Úc Thiếu Mạc dùng một tay ôm vào trong ngực, ôm cô đi ra ngoài.
Ở lầu một, xe Lục Nghiêu chuẩn bị sẵn đã chờ ở cửa từ lâu.
Dọc đường đi Ninh Kiều Kiều đều híp mắt lại, vệ sĩ mở cửa xe, cô ngồi vào trong xe, Úc Thiếu Mạc lên xe từ phía bên kia.
“Mạc thiếu, đi thẳng đến hội nghị thượng đỉnh sao? Hôm nay ngài muốn cùng thành phố A…”
“Đi cửa hàng kính mắt.”
Giọng nói lạnh như băng cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc cắt đứt Lục Nghiêu đang báo cáo hành trình.
Lần này không riêng gì Lục Nghiêu, ngay cả Ninh Kiều Kiều cũng quay đầu lại nheo mắt nhìn Úc Thiếu Mạc đầy nghi ngờ, vừa rồi anh nói cái gì?
Vẫn là Lục Nghiêu phục hồi tinh thần trước, không dấu vết nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều, thu lịch trình lại nói: “Vâng, Mạc thiếu.”
Tài xế nghe được cuộc nói chuyện đã lái xe ra ngoài, Ninh Kiều Kiều còn đang nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc , vẫn chưa hoàn hồn lại.
Úc Thiếu Mạc không thèm nhìn Ninh Kiều Kiều, chỉ duỗi cánh tay dài ôm Ninh Kiều Kiều vào trong lòng, kín đáo ngửi mùi hương trên người cô.
Ninh Kiều Kiều nằm sấp trong lòng Úc Thiếu Mạc, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.
Sau đó, chiếc xe dừng lại ở cửa của một cửa hàng kính nổi tiếng.
Lục Nghiêu xuống xe mở cửa xe cho Úc Thiếu Mạc: “Mạc thiếu, đến rồi.”
Úc Thiếu Mạc ôm Ninh Kiều Kiều đi xuống, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi đi về phía cửa hàng.
Lúc Ninh Kiều Kiều đi vào cửa hàng kính mắt có chút kỳ lạ nhìn xung quanh, thật kỳ lạ, cửa hàng kính lớn như vậy, thế nhưng lại không có ai cả.
“Chọn một cái mà cô thích đi.”
Đột nhiên giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc vang lên bên tai, Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần mới phát hiện bọn họ đã dừng lại, một nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đang nhìn cô.
Ninh Kiều Kiều nhìn tủ kính trước mắt, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không đeo kính áp tròng đâu.”
Úc Thiếu Mạc liếc cô một cái, đôi môi mỏng lạnh như băng phun ra một chữ: “Học.”
Học...
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ khó xử nhìn Úc Thiếu Mạc nói: “Nhưng tôi không học được, tôi không thích cái này.”
Trước đây Ninh Kiều Kiều không mua nổi kính áp tròng, cũng không thích kính áp tròng, nói chung cô vẫn cảm thấy kính có giá đỡ tốt hơn, cách một mảnh thủy tinh, có thể tách cô và thế giới này.
“Không phải lần trước cô đã đeo qua rồi sao?” Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái.
Anh đang nói về lần cuối cùng anh đưa cô đi ăn tối.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nói: “Lần trước là do bắt buộc phải đeo.”
Cô vẫn từ chối, vẻ mặt Úc Thiếu Mạc dần dần có chút không vui, đôi mắt ưng cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều, hơi nhướng mày nói: “Ninh Kiều Kiều, tôi không thích mỗi ngày đều nhìn thấy một đồ nhà quê xuất hiện trước mặt tôi! Cô thích làm thế nào thì tùy cô, nhưng khi tôi nhìn thấy cô thì hãy bình thường.”
“...”
Ninh Kiều Kiều đứng yên, từ từ cúi đầu cắn môi không lên tiếng.
Úc Thiếu Mạc khinh bỉ liếc ninh Kiều Kiều một cái, quay đầu nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng nói: “Lấy cái này ra.”