Chương 17: Cô Không Có Tư Cách Như Vậy

Nói xong Ninh Kiều Kiều liền quay người vớt mì ra khỏi nồi rồi cho vào gia vị, không để ý đến Bạch Tuyết nữa.

Bạch Tuyết cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, cô ta đứng một lúc rồi bước đi.

Tiếng giày cao gót ở phía sau đã đi xa, đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, cô đặt bát mì vào khay rồi bưng lên lầu.

“Chậm như vậy! Tay cô bị gãy à?”

Ninh Kiều Kiều vừa bước vào cửa thì Úc Thiếu Mạc liền đứng trước mặt cô tức giận mắng.

Toàn bộ ánh đèn trong phòng được bật lên, trong phòng sáng như ban ngày vậy.

Trước mặt mọi người Ninh Kiều Kiều đi vào đặt bát mì trước mặt Úc Thiếu Mạc rồi yên lặng đứng sang một bên.

Cô chịu đựng.

Có lẽ Úc Thiếu Mạc ăn mì xong sẽ rời đi, hoặc là ăn mì xong hắn sẽ để cho cô rời đi, như vậy thì cô liền được giải thoát.

Đôi mắt như chim ưng của Úc Thiếu Mạc âm trầm liếc Ninh Kiều Kiều rồi cầm đũa trộn vài cái sau đó gắp một miếng mì bò vào miệng.

Tròng mắt Kha Kiêu sắp rơi xuống, anh ta ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

Cả buổi tối một đám người bày ra cả bàn tiệc cho anh vậy mà cái gì anh cũng không ăn, chỉ muốn ăn mì?

“Tại sao mùi vị lại không giống nhau?”

Ninh Kiều Kiều đang yên lặng chờ Úc Thiếu Mạc tha cho cô thì bỗng nhiên nghe thấy giọng người đàn ông không vui.

Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ninh Kiều Kiều giật mình nói: “Có thể là vì không có hành lá nên không làm ra được.”

Úc Thiếu Mạc nhíu mày, rõ ràng là nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt không vui nhưng chỉ liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Cảnh tượng này rất là kỳ lạ.

Trong căn phòng cao cấp nhất của quán bar, ánh đèn sáng hơn cả ban ngày và yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.

Một hàng người đẹp ăn mặc chỉnh tề đều yên lặng ngồi nhìn người đàn ông không uống chai rượu trị giá mấy chục nghìn đô trước mặt mà đang ăn một bát mì.

Ninh Kiều Kiều cảm thấy sống một ngày mà dài như một năm vậy, Tiểu Tây cũng không biết đã rời đi từ khi nào, bây giờ chỉ còn lại một mình cô phục vụ.

Úc Thiếu Mạc ăn mì xong liền tao nhã cầm lấy khăn lau khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy lạnh lùng ngẩng cao đầu nói: “Ra ngoài!”

Ninh Kiều Kiều như được đại xá liền lập tức xoay người rời đi, bỗng nhiên phá sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc: “Tối có nói là để cho cô đi không?”

Ninh Kiều Kiều dừng bước, lại nghe thấy Úc Thiếu Mạc hét lên: “Tất cả còn sững sờ đứng đấy làm gì? Cút ra khỏi đây hết cho tôi!”



Lần này tất cả mọi người, ngay cả Bạch Tuyết đang ở bên trong cũng lập tức đi ra ngoài.

Trước khi đi Bạch Tuyết còn liếc Ninh Kiều Kiều đầy ẩn ý.

Tất nhiên là Ninh Kiều Kiều không nhìn thấy, cô vẫn cúi đầu thậm chí còn không quay người lại.

“Sao nào, hình như cô rất vội vàng muốn tránh xa tôi?”

Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc làm cho người ta nhìn không được mà phát run.

“Này, tôi nói này, cậu đuổi bạn giường của tôi đi để lại một mình tôi cô đơn thì phải làm sao bây giờ? Úc Nhị, ngươi cũng thật không ngoan đi! Chẳng lẽ ban đêm cậu để tôi về nhà ngủ với gối sao?”

Giọng nói xấu xa của Kha Kiêu vang lên.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, anh nhìn Ninh Kiều Kiều rồi cười nửa miệng: “Không bằng tôi bồi thường cho cậu một người?”

Cả người Ninh Kiều Kiều chấn động, cô không không chế được liền xoay người nhìn Úc Thiếu Mạc.

Tốt lắm! Cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn anh!

Bờ môi mỏng của Úc Thiếu Mạc cong lên một nụ cười khác máu.

“Cô ấy sao? Ôi chao, vẫn nên thôi thì hơn, khẩu vị của tôi cũng không độc đáo như cậu, em gái bốn mắt cũng xuống tay được.” Kha Kiêu nói.

“A…”

Úc Thiếu Mạc cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, thân hình thon dài dựa vào ghế sô pha, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

Da cô rất trắng, vào đêm hôm đó anh đã biết.

Lúc này dưới ánh đèn rực rỡ lại hiện lên một lớp ánh sáng khiến cho da thịt trơn bóng của cô càng giống như một miếng ngọc bội.

Ninh Kiều Kiều cúi đầu cắn môi, cô sững sờ một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, đôi môi hồng mọng khép lại: “Có phải anh thích ăn mì tôi làm không?”

“Hả?” Tay Úc Thiếu Mạc đang lắc ly rượu liền dừng lại.

Ninh Kiều Kiều cắn môi nói: “Nếu anh thích ăn mì thì tôi có thể nấu cho anh ăn, dùng để bồi thường đồ đạc hư hỏng trong nhà anh!”

“Ai yo, cô nợ tiền của Úc Nhị sao?”

Đột nhiên Kha Kiêu có hứng thú và nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt xấu xa.

Ninh Kiều Kiều cắn môi nhìn Úc Thiếu Mạc, bây giờ cô chỉ cần Úc Thiếu Mạc trả lời.

Còn người đàn ông kia thì cô đã biết anh ta là ai!



Nếu không phải do lời nói của anh ta thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp Úc Thiếu Mạc.

Đôi mắt chim ưng của Úc Thiếu Mạc chùng xuống, “Đầu bếp giỏi nhất của tôi được hai mươi nghìn tệ mỗi tháng, với giá này thì cô định nấu cho tôi bao lâu? Huống chi…”

Đột nhiên Úc Thiếu Mạc dừng lại khiến trái tim của Ninh Kiều Kiều muốn nhảy vọt lên cổ họng.

“Cô cũng không nhìn xem cô đang nấu với giá đó sao?”

“...”

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều trắng bệch.

Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều đầy hứng thú cũng không có ý định lên tiếng giúp đỡ.

Úc Thiếu Mạc lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, đôi mắt như chim ưng thản nhiên liếc Ninh Kiều Kiều, không nhanh không chậm nói: “Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc tôi không thiếu đầu bếp, tôi chỉ thiếu phụ nữ khiến tôi cảm thấy hứng thú ở trên giường! Đừng cố gắng mặc cả với tôi, cô không có tư cách như vậy!”

Hứng thú trên giường…Cô không có tư cách như vậy…

Trên làn da trần trụi của Ninh Kiều Kiều nổi đầy da gà, cả người lạnh như băng.

“Cô còn có ba ngày, bây giờ có thể tiếp tục đi góp tiền!” Úc Thiếu Mạc nói.

Ninh Kiều Kiều chờ lâu như vậy chính là chờ những lời này.

Nhưng đến khi có thể rời đi thì chân của cô lại nặng giống như ngàn cân vậy.

“Tôi biết rồi.” Ninh Kiều Kiều nhẹ nhàng nói sau đó lại cắn răng bổ sung một câu: “Tôi là Ninh Kiều Kiều!”

Ninh Kiều Kiều cắn môi đi ra khỏi phòng riêng, cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh quật cường biến mất ở cửa thì Kha Kiêu mới quay đầu lại nhìn Úc Thiếu Mạc: “Úc Nhị, cậu sẽ không thật sự thích em gái bốn mắt này chứ?”

Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, chuyện của Kha Kiêu luôn là do Úc Thiếu Mạc thu dọn.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái giống như là không nghe thấy anh ta nói chuyện cũng không quan tâm đến anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ trong ly, khóe môi còn nhếch lên một tia cười lạnh.

Kha Kiêu cũng không tức giận, anh ta lẩm bẩm nói: “Này, cô ấy thật sự là do tôi tặng cho cậu à? Làn trước rõ ràng tôi đã nói bọn họ tặng một người mẫu trẻ sạch sẽ, sao lại biến thành em gái bốn mắt rồi?”

……….

Ninh Kiều Kiều vừa từ trong phòng đi ra thì thấy trên hành lang có vài người đang đứng.

Ông chủ béo háo hức hỏi: “Thế nào? Cô nấu mì Mạc thiếu có hài lòng không?”

Ninh Kiều Kiều giật mình nói: “Anh ấy ăn xong rồi.”

Úc Thiếu Mạc không nói ngon cũng không nói dở nhưng anh đã ăn hết bát mì kia, coi như là cô trả lời theo thực tế đi.

Lúc này ông chủ mập mạp mới thở phào nhẹ nhõm, da thịt căng thẳng trên khuôn mặt cũng thả lỏng ra, ông ta vui vẻ vỗ vai Ninh Kiều Kiều nói: “Tốt lắm! lần này cô lập được công lớn rồi, đúng rồi, trước kia cô và Mạc thiếu có quen biết sao?”