“Trì Úy…” Mặc dù luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy thì Đường Tâm Nhan không kiềm chế được tủi thân trong lòng, đôi mắt sáng ngời đong đầy hạt nước như sương mù.
Khi nhìn thấy cổ tay người phụ nữ của mình đang bị bàn tay to của Trình Tử Thanh siết chặt, trên mặt lại có một mảng thâm tím, con ngươi đen như mực của Mặc Trì Úy lập tức nheo lại một cách nguy hiểm.
“Trình Tử Thanh, nếu anh không muốn chết thì mau buông Tâm Nhan ra ngay lập tức, nếu không tôi nhất định sẽ băm vằm anh thành trăm ngàn mảnh.” Từng lời nói tàn nhẫn được thốt ra từ trong miệng Mặc Trì Úy.
“Ha ha…” Trình Tử Thanh cười to tỏ vẻ đắc thắng: “Mặc Trì Úy, người phụ nữ của tôi vì anh mà chết. Lần này anh sẽ được xem tận mắt hình ảnh người phụ nữ của mình ngã xuống ngay trước mặt. Tôi chắc chắn sẽ rất phấn khích đấy.”
Nói xong, Trình Tử Thanh lập tức lấy một con dao nhọn từ trong túi ra kề vào cổ Đường Tâm Nhan không một chút do dự.
Chết tiệt, nhìn thấy hành động của Trình Tử Thanh, Mặc Trì Úy không ngừng muốn tiến lên, con ngươi đen láy sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta.
“Mau nói điều kiện của anh đi, chỉ cần anh thả Tâm Nhan ra thì tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh.”
Mặc Trì Úy nói không mang theo một chút do dự nào. Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành cũng nhìn chằm chằm vào Trình Tử Thanh tranh thủ tìm cơ hội cứu Đường Tâm Nhan.
“Quỳ xuống.”
Trình Tử Thanh hét lên.
“Trì Úy, không!” Đường Tâm Nhan hét lên. Cô biết người đàn ông của mình kiêu ngạo như thế nào. Cô hiểu rõ anh hơn bất cứ ai. Cô không muốn nhìn thấy một người đứng trên cao nhìn xuống giống một vị vua như Mặc Trì Úy lại phải hạ thấp thân phận của mình vì cô.
“Cô gái ngốc, làm những việc này cho em, anh… tự nguyện.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp quỳ trên mặt đất, anh không thể để Trình Tử Thanh có cơ hội làm tổn thương người phụ nữ của mình.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy quỳ trên mặt đất, Đường Tâm Nhan bật khóc.
Tại sao người đàn ông này lại ngốc như vậy? Anh không biết Trình Tử Thanh muốn làm nhục anh sao? Tại sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?
“Cô gái ngốc này, đừng khóc, em khóc anh sẽ thấy đau lòng.”
Cho dù là quỳ trên mặt đất, thân thể của Mặc Trì Úy cũng không có cúi đầu, ngược lại càng lộ ra khí thế vương giả.
“Không, em không thể để anh bị người khác uy hϊếp vì em, thế nên em…” Một tia sáng kiên định xẹt qua mắt Đường Tâm Nhan.
“Người con gái này, không được.”
Bắt gặp tia sáng trong mắt Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy hơi lộp bộp, cô gái nhỏ này định làm gì?
“Trì Úy, em… yêu anh.”
Đường Tâm Nhan vốn là người nhút nhát nhưng hôm nay cô đã mạnh dạn tỏ tình với Mặc Trì Úy, khi nghe được lời nói của cô thì khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy nở một nụ cười hạnh phúc.
“Trình Tử Thanh, anh muốn tôi chết phải không?” Đường Tâm Nhan hơi nghiêng đầu nhìn Trình Tử Thanh đang dùng dao đe dọa mình.
Trình Tử Thanh nhíu mày, nhất thời anh ta không hiểu Đường Tâm Nhan định làm gì.
“Tôi sẽ không để anh đe dọa người đàn ông của tôi, thế nên… thế nên tôi sẽ không để anh uy hϊếp đâu.” Nói xong, Đường Tâm Nhan đột nhiên nắm chặt tay Trình Tử Thanh.
“Tâm Nhan, cẩn thận.” Nhìn thấy động tác mạo hiểm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy tái mét vì sợ hãi, anh lập tức đứng dậy lao đến trước mặt Trình Tử Thanh.
Một nắm đấm nặng nề hung hăng đập vào mặt Trình Tử Thanh, vì quá đau nên con dao trên tay anh ta lập tức rơi xuống đất.
“Em có biết hành động vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?” Mặc Trì Úy đưa Trình Tử Thanh cho Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành, anh nhanh chóng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Em… em không muốn anh bị người khác uy hϊếp.” Nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chết tiệt, em bị thương rồi.”
Nhìn thấy những giọt máu trên cổ cô, Mặc Trì Úy cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào một chút.
Anh lập tức ôm cô vào lòng rồi lao nhanh lên xe.
“Anh tư, còn bọn em thì sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy trực tiếp lái xe rời đi, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm bày ra vẻ mặt bất lực.
“Đây là ví dụ điển hình cho việc coi trọng vợ mà quên mất anh em. Chúng ta hãy chấp nhận số phận của mình đi”.
Trì Chi Hành vỗ vai Lục Tử Thâm, trên mặt hai anh em có chút chua xót nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ chúc phúc cho Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa Đường Tâm Nhan đến bệnh viện, mặc dù bác sĩ đã nói nhiều lần với anh rằng vết thương của cô không sâu lắm, chỉ trầy xước nhẹ nhưng sắc mặt của anh vẫn rất nghiêm túc.
“Được rồi, em không sao đâu, mũi dao chỉ hơi cứa nhẹ vào, không có gì nguy hiểm cả.” Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy rồi cười trấn an anh.
Nghe giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Em làm anh sợ chết khϊếp. Em không bao giờ được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”
Mặc Trì Úy ôm chặt Đường Tâm Nhan trong tay, nếu có thêm một lần nữa thì anh sẽ thực sự sụp đổ.
“Em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa. Vì anh và con trai, em sẽ không để bản thân gặp rắc rối đâu.” Biết Mặc Trì Úy thực sự sợ hãi nên Đường Tâm Nhan nhanh chóng thề thốt.
“Có em trong vòng tay anh thật tốt.”
Giọng nói trầm và êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên gần tai Đường Tâm Nhan.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì về thẳng biệt thự, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trở về phòng và chuẩn bị sẵn nước tắm.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cô thõa mãn nằm trên giường.
“Trình Tử Thanh… chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta? Anh sẽ trừng phạt anh ta sao?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy rồi nhẹ giọng hỏi.
“Em quan tâm đến anh ta sao?” Trong mắt Mặc Trì Úy hiện lên một tia ghen tị.
Quan tâm đến anh ta? Chắc không phải là người đàn ông đáng ghét này đang ghen đấy chứ? Nhưng cái kiểu ghen tuông này hơi… ấu trĩ quá.
Hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng dừng trên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Trong trái tim em, chỉ có anh thôi.”
Lần này Mặc Trì Úy lại không bỏ lỡ cơ hội thân mật, anh trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ của Đường Tâm Nhan, nụ hôn nống nhiệt nuốt hết ý thức của cô.
…
Sau khi Đường Tâm Nhan đã ngủ, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và trực tiếp vào phòng làm việc.
“Anh tư, anh thật quá đáng đấy. Bọn em là anh em của anh. Cho dù có người phụ nữ của mình cũng không nên bỏ mặc anh em vậy chứ?”
Lục Tử Thâm đang dựa vào ghế sô pha phàn nàn với vẻ mặt ‘không hài lòng’ khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.
“Theo điều tra của bọn em thì Trình Tử Thanh nợ rất nhiều người cho vay nặng lãi nên đã trực tiếp bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi.” Trì Chi Hành nhẹ nhàng nói. Về số phận của Trình Tử Thanh thì trong lòng họ tự biết rõ sẽ không có kết quả tốt.
“Quá dễ dàng cho anh ta rồi.” Mặc Trì Úy nói.